Hạnh phúc trưng bày

Hạnh phúc trưng bày

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 245

Hạnh phúc trưng bày

Tôi đã nghĩ mình yêu tình đầu da diết lắm, tôi trưng bày câu chữ cho người ganh tỵ, tôi kể câu chuyện tình yêu như chiến tích, tôi đã không biết rằng mình để cái bóng hạnh phúc trưng bày phủ rộng trong vùng sống của mình.
Đến một ngày tôi bị đánh thức.
Và tôi nhìn thấy bạn (số nhiều) hằng ngày rất trái ngang, bạn cay đắng, giày vò, trách móc và tranh cãi với cuộc đời (bằng một sự đầy đủ) và bạn bày bừa hạnh phúc dư dả lên Wall như những món hàng thừa (bằng sự thiếu thốn cùng cực của hạnh phúc). Tôi bắt đầu hiểu thêm được rằng, đằng sau những câu chữ hạnh phúc hằng hà sa số trái tim kia chưa chắc là một hạnh phúc. Tôi cũng hiểu được, nếu người ta chỉ thấy thật sự vui khi có nhiều mối tương tác, tìm kiếm sự an ủi bằng những cái "thích", những câu "bình luận" hay "phải chia sẻ", người ta sẽ buộc mình vào thói quen đó, và sự cô đơn tăng dần tăng dần khi phụ thuộc vào nó. Mà đời, có lúc không hiểu tại sao, chúng ta cũng một mình đối diện. Ai dám nói Michael Jackson với hàng triệu fan, lấp lánh ánh đèn đó, người người bao quanh đó không có lúc ở trong tột đỉnh sự cô đơn và hoài nghi chính mình?
Bi kịch là ở chỗ, chúng ta đã dựa vào người khác quá nhiều.
Trưng bày hạnh phúc, tôn sùng nghệ thuật tự kể chuyện, sẽ là hai lưỡi dao nhọn đâm sâu vào tâm thức bạn, tạo nên dòng suối hoang tưởng. Bạn tưởng mình được tắm mát, bạn tưởng mình được reo vui, thật ra bạn chỉ đang lạc giữa sa mạc và nhìn thấy ảnh ảo vì quá mệt mỏi...
Tôi thương cái hạnh phúc bạn trưng bày để ủi an cuộc đời bạn. Nó như một liều thuốc gây tê tạm thời với tác dụng mạnh, xoa dịu nỗi đau mà bạn có, nhưng lâu dần gây chấn thương và lú lẫn. Mỗi người ai cũng có câu chuyện riêng của mình, nếu không để dành nó để sống tiếp, mà viết kịch, bạn sẽ quên mất bạn đang sống chỉ vì hiện tại. Hạnh phúc là một lựa chọn. Dĩ nhiên nó cho bạn chọn được giữa thật và ảo. Cái quyết định còn lại là ở bạn mà thôi... Những thước phim chớp nhoáng có thể cháy trụi trong một trận hỏa hoạn nào đó của ký ức, nhưng cách bạn tiêu xài cuộc đời của mình, thì có thể còn giữ lại được bằng niềm tin và những giá trị đã dựng xây .
Không ai có quyền chen chân vào cách sống của người khác, tôi cũng vậy. Tôi viết bài này như một điều trần tình với tuổi trẻ của mình, và ghi nhớ những điều đang nhận thấy. Tôi hy vọng bạn biết ngõ quay về, nắm tay tôi chân thành, như ngày bạn hát vang bên triền đồi, không cần ai lắng nghe, như một ngày nắng bạn tót ra biển đọc sách, không cần ai chụp hình nữa...
Tôi dám chắc rằng, nếu bạn làm được điều đó bằng tình yêu cuộc đời chân thành, bạn sẽ an vui thong thả lắm!
.
*trời đất, tôi lại bàn về hạnh phúc!?!*
Phiên Nghiên
__ Đôi lúc, tôi thương yêu sự nồng nhiệt nông cạn của tuổi trẻ, và sự sâu sắc nông cạn của tuổi hết trẻ!
26112012






1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Insane