XtGem Forum catalog
Ám

Ám

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 168

Ám

ên đường đi, An cố bịt thật chặt tai mình lại. Nhưng dù cô có bịt chặt thế nào, thứ âm thanh ghê sợ kia vẫn vang vọng, rít lên từng hồi một.
"Đưa mình ra khỏi đây đi, mình đau lắm."
"Cậu bỏ rơi mình, cậu đáng ghét lắm."
"Tại sao lại là mình, tại sao mình chết, còn cậu lại sống vui vẻ như vậy."
Giọng nói cứ kề sát bên tai An, khiến cô như phát điên.
An vùng tay ra khỏi Nam, hét lên.
"Em không chịu được nữa rồi, thật sự không chịu được, xin lỗi anh, xin lỗi anh."
Nói rồi, cô lao ra mặt đường đầy xe qua lại, ánh mắt tuyệt vọng.
Nam hoảng hốt, không suy nghĩ nhiều, anh lao nhanh theo An, kéo cô lại, bảo hộ cô thật chặt trong lòng như anh vẫn làm.
Chiếc xe ô tô bị bất ngờ không kịp phanh lao mạnh vào cặp trai gái trên đường.
Dù bị chiếc ô tô tông mạnh, Nam vẫn kiên trì ôm chặt An trong lòng, đến khi cả hai đều ngã nhoài xuống mặt đất mới chịu buông cô ra.
Trên đường, giao thông tắc nghẽn, máu chảy thành một đường dài ghê người.
Phía bên kia đường, cô gái nửa trên người bị dập nát, máu thịt hỗn độn, khóe môi nhếch một nụ cười quỷ mị, giọt nước mắt từ đôi mắt hằn những tia máu đỏ ngầu rỏ xuống.
"Cuối cùng, chúng ta không ai được hạnh phúc."
Đám người xúm lại, chen chúc nhau, tò mò, sợ hãi nhìn cặp trai gái trước mặt, họ thi nhau bình luận.
Tiếng người xúm xít vang lên bên tai, là âm anh của con người, không phải âm thanh đáng sợ kia, An yếu ớt mở mắt, đối diện cô, Nam nằm trên vũng máu, nhắm mắt im lìm.
"Cô gái kia mở mắt kìa." – tiếng nói rõ ràng truyền đến tai An.
Mặc kệ những tiếng nói ấy, và cả bóng hình luôn ám ảnh cô suốt một tháng nay ở con đường đối diện kia. An khẽ gọi, giọng nói chất chứa tình yêu, và cả tội lỗi.
"Nam."
Nghe tiếng gọi thân yêu, đôi mắt nhắm lịm chậm rãi, nặng nhọc mở ra.
"Anh muốn... cho em ... một bất ngờ ở cánh đồng... cỏ. Xem... ra không thể rồi."
Nụ cười cuối cùng hiện lên trên môi Nam, sau đó vụt tắt, đôi mắt anh cũng nhắm nghiền.
An nhìn anh, khó khăn nở nụ cười đáp trả.
"Không, em sẽ đến... em sẽ đón nhận bất ngờ ấy."
An chống tay, gắng đứng dậy, máu từ trán chảy xuống, ấm nóng trào vào mắt, không gạt đi dòng máu ấy, An loạng choạng bước đi trên đường, mặc kệ can ngăn từ mọi người.
Đông đến, gió lạnh ùa về, từng làn gió nhẹ nhàng phất qua mái tóc ngắn của An. Dáng người nhỏ bé mỏng manh của cô bồng bềnh trong gió, cô độc...giữa cánh đồng cỏ may bất tận. Đây chính là bất ngờ mà Nam muốn dành cho cô, cánh đồng cỏ may cắm đầy chong chóng. Gió thổi, chong chóng quay, quay mãi, quay mãi. Đưa tay ôm lấy chính mình, An bật cười tê dại. Tiếng cười vang vọng khắp không gian... rồi lại vọng lại trái tim héo mòn của cô.
Lạnh... lạnh quá.
An siết mình lại chặt hơn.
"Nam, em lạnh quá."
Nhưng dù cô có siết mình mạnh đến đâu, cái lạnh vẫn bao chùm,... rất lạnh. Cả người An run lên từng hồi. Cỏ heo may lung lay trước gió khẽ quệt qua đôi tay mềm yếu của cô, mơ hồ cũng có thể thấy vết xước nơi cây cỏ ấy quệt qua.
"Nam, ôm em đi, ... ôm em đi, chỉ cần anh ôm, em sẽ không lạnh nữa, ... sẽ ấm áp trở lại."
Trên cánh đồng hoa cỏ may, bóng hình mờ nhạt của người con trai bỗng xuất hiện sau lưng cô, khuôn mặt chàng trai nhợt nhạt không chút huyết sắc, dù vậy trên môi anh vẫn nở một nụ cười yêu thương. Anh đưa tay, bao trọn thân thể nhỏ bé, mỏng manh của An.
Nhanh chóng cảm nhận được ấm áp, trên môi An nở một nụ cười hạnh phúc.
"Nam, em không còn lạnh nữa rồi."
Đúng lúc ấy, một cơn gió ập tới, kéo hình bóng mờ nhạt của chàng trai kia đi... tan biến.
An từ từ sụp xuống, cô độc ngã khuỵu giữa biển cỏ may.
"Nam, bây giờ em có thể gặp anh rồi."
Hạ Băng






12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)