Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Bản Châng mùa gió lạ

Bản Châng mùa gió lạ

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 278

Bản Châng mùa gió lạ

y cơ thể mình có nhiều biểu hiện khác lạ. Sự thèm muốn xác thịt lúc nào cũng như trỗi dậy, những ngày Phúc bò đi buôn bán ở xa, làm cho người đàn bà trẻ ấy thấy nhớ nhung, khao khát đến lạ lùng. Cứ thế Hẩn như đi lạc vào con đường mù mịt của nhục dục, đúng là ngoài Phúc bò ra cô còn ăn nằm với vài người khác nữa nhưng cũng chỉ một đôi lần còn lại hầu như toàn với Phúc bò. Hẩn cũng chẳng hiểu sao Phúc bò biết hết những chuyện đó. Bị hắn ruồng rẫy Hẩn như muốn đi chết quách đi. Có vẻ như vừa nhận ra sự "quá đáng" của mình, Phúc bò liền đưa tay thọc vào túi quần, trong mỗi túi có vài chục nghìn tiền lẻ hắn đưa hết cho Hẩn. Thấy chưa đủ hắn tháo ngay chiếc đồng hồ trên tay chắc cũng đáng giá vài triệu đưa luôn cho Hẩn và bảo.
"Đây, cầm lấy cả đi và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Và nói cho cô biết, đừng bao giờ hé răng cho ai biết về chuyện tôi và cô đã từng sống như vợ chồng với nhau. Nếu không tôi sẽ có cách làm cô sống không được mà chết không xong biết chưa. Giờ thì biến đi, cô đã đến đây như thế nào thì hãy đi khỏi đây như thế".
Nói rồi hắn lôi Hẩn đi một đoạn xa, ra tận ngoài đường cái, gặp ngay cái xe công nông của người quen mà hắn biết là đang trên đường về Chiêng Pa thu mua gỗ thuồng luồng. Biết xe sẽ đi qua bản Châng nên hắn vẫy xin cho Hẩn đi nhờ về bản. Hắn nói Hẩn là vợ một người quen trong bản đó, họ đi chợ thị trấn và cô bị lạc chồng nên không về được. Hẩn được đưa lên xe ngồi cùng với vợ chồng người lái xe công nông kia.
Sáng hôm sau, khi cả nhà Xổm Lánh đang định bàn làm đám ma cho Hẩn vì nghi cô đã cháy rụi trong đám rơm và củi thì Hẩn lù lù bước vào nhà. Ông bà Xổm Lánh gào khóc run rẩy vì tưởng đó là ma. Hẩn đi thẳng vào bếp ăn ngấu nghiến cơm canh có ở đó, cô ăn lấy ăn để vì quá đói. Cuối cùng cầm cả nồi canh lên mà húp soạt, cả nhà ai nấy ngồi lặng người ra nhìn. Chỉ có cô em gái út là có vẻ cười cười khi nhìn thấy Hẩn trở về. Sau khi nhận ra Hẩn không phải ma, ông bà Xổm Lánh lại lôi cô ra giữa nhà chửi bới, đánh đập. Hẩn không nói không rằng, có cô em gái út van xin bố mẹ hộ cô chị.
"Mẹ, mẹ đừng đánh ý (chị) nữa, đau chị."
Không ai thèm nghe lời van xin ấy. Chỉ đến khi tiền và đồng hồ trong ngực áo Hẩn rơi ra, bà Xổm Lánh nhặt lên hỏi Hẩn lấy ở đâu ra. Hẩn bảo sẽ cho mẹ hết chỗ đó nếu cho cô ở lại nhà. Hôm đó Hẩn bị đuổi xuống gầm sàn, dù thế nào ông bà Xổm Lánh vẫn không chấp nhận được chuyện cô ở trong nhà. Sau khi bà Xổm Lánh sang nhà bà Mẳn về, bà nói gì đó với chồng, hai vợ chồng gật gù với nhau. Mấy ngày sau một cái lều nhỏ được dựng lên cạnh chuồng bò, Hẩn lại bị xua ra đó ở. Bố mẹ cô để vào trong lều cho cô ít gạo, rau và làm cho cô một cái bếp để cô tự nấu nướng lấy. Hẩn cứ thế mà tiếp tục sống, cũng chẳng biết khi nào mình sẽ sinh con và sẽ làm gì với nó.
Bố mẹ Hẩn dường như vẫn không thèm nhìn vào mặt cô và cấm tiệt cô bước lên nhà. Hẩn lủi thủi một mình trong căn lều được dựng riêng cho cô, thỉnh thoảng cô em gái út lại vào chơi. Con bé thương chị nhưng cũng sợ mẹ nó, bà Xổm Lánh cũng cản cả việc em gái Hẩn lại gần cô. Nhiều đêm đau bụng, thấy khó chịu trong người Hẩn chẳng biết kêu ai. Lúc ấy cô mới thấm hiểu nỗi nhục của người đàn bà không chồng mà chửa ở cái bản Châng này. Những ngày đó mới bước vào tháng 9 âm lịch nhưng bản Châng đã bắt đầu chìm vào trong cái rét lạnh lạ lùng. Cái lạnh làm cho da dẻ người ta trở nên khô và nứt nẻ. Trời lạnh vậy mà đêm đến đi ngủ Hẩn chỉ có mỗi chiếc chăn mỏng cũ kỹ, cô cũng chẳng dám mở mồm đòi hỏi. Khi cái thai của Hẩn bước sang khoảng tháng thứ 8, thứ 9 gì đó thì bắt đầu có một số người khách đến thăm cô. Họ bước vào lều của cô nhìn cô hồi lâu, rồi thường hỏi cô là cô mang thai với người như thế nào. Khi mang bầu như thế cô hay thèm ăn những món gì, rồi một số người đàn bà còn xin xem bụng của cô để đoán là trai hay gái.
Những vị khách lạ đó đều là những cặp vợ chồng hiếm muộn hoặc những người mong có con trai. Đến đây Hẩn mới biết là đứa con trong bụng chưa kịp chào đời của cô đã bị rao bán khắp nơi. Người làm việc đó không ai khác chính là mẹ cô và cô ruột của cô. Hẩn cũng biết nếu cô đẻ con trai thì sẽ thuận lợi hơn vì nó sẽ dễ... bán hơn. Bán con đi đó là cách giải quyết tốt của những cô gái trót dại, lầm lỡ mà Hẩn cũng đã từng nghe đến. Sau khi có người mang đứa bé đi nuôi, Hẩn sẽ được trở lại làm thiếu nữ, có thể lấy chồng tất nhiên cũng chỉ là những người đàn ông đã từng có vợ, hoặc có khiếm khuyết nào đó nhưng ít nhất như thế cũng là tốt lắm rồi. Nghĩ vậy Hẩn cũng thấy nhẹ người đi, cảm thấy biết ơn cô và mẹ mình và cô mong sao mình sinh con trai sẽ đỡ khổ hơn là con gái.
Cái bụng của Hẩn to dần, kèm theo những trận ốm vặt làm cô thấy vô cùng khó ở, Hẩn chỉ muốn tống khứ cái thai ra khỏi người càng sớm càng tốt. Vào một buổi sáng trời lạnh thấu xương, Hẩn bắt đầu đau đẻ. Những người muốn mua con của Hần hôm đó đều đến hoặc cử người đại diện đến. Bà Mẳn hôm đó đến đỡ đẻ cho cháu gái. Nghĩ đến cái lợi sẽ được khi bán đứa bé mà cháu mì

123[4]56
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)