Old school Swatch Watches
Gió vẫn thổi quanh trường

Gió vẫn thổi quanh trường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 126

Gió vẫn thổi quanh trường

iảng thì mắt cô nheo lại, khi thấy trên bảng đầy những nét phấn, còn lớp học thì vương vãi rác.
Tôi và lớp trưởng trực sao đỏ nên về lớp trễ, vừa bước vào lớp đã thấy không khí yên lặng bao trùm lên tất cả mọi người. Cô ngồi trầm tư, nét mặt xa vắng. Cô trinh lật sổ điểm, một đứa không thuộc bài, rồi hai đứa, ba đứa. Cô bắt đầu khó chịu, giọng chùng xuống:
- Lớp trưởng lên bảng.
Thằng Hải giật bắn người rồi ngập ngừng:
- Thưa cô... em không thuộc bài, tối qua nhà em có việc bận nên ...
- Em ngồi xuống, lớp phó học tập đâu?
Tôi nhìn cô lo lắng, rồi chậm chạp lên bảng, cô lật tập ra khẽ thở dài:
- Tiết học hôm trước sao em không chép bài?
Tôi ngập ngừng đáp:
- Dạ ... thưa cô tuần trước em và Hải đi thăm bạn Dũng bị tai nạn, nên quên chép.
Cô nghiêm giọng.
- Thăm bạn bị tai nạn là tốt, nhưng cúp học thì không nên.
Cô im lặng, nhìn quanh lớp, rồi cất tiếng như nói với chính mình.
- Cô luôn mong sẽ dạy cho các em những điều cơ bản về cách làm người công dân có ích cho xã hội và gia đình, vậy mà các em lại xem thường môn học này và xem thường cả cô nữa ...
Cô Trinh đã khóc, những giọt nước mắt khô héo lăn trên khuôn mặt đang dậy lên những nếp nhăn. Cô Trinh ngồi lặng lẽ nhìn bâng quơ qua cửa sổ. Lớp chúng tôi cũng ngồi im thin thít, tâm trạng đứ nào cũng mong cho tuần này trôi qua thật nhanh.
***
Vào lớp mười hai gia đình tôi chuyển lên thành phố, bẵng đi một thời gian, đến khi vào đại học thì nghe tin thầy Việt bị tai nạn.
Nhỏ Trang chậm rãi kể tiếp:
- Chiều hôm ấy trời đổ mưa lớn lắm, thấy mái tôn dột, sợ lớp học bị ướt, thầy Việt đã bắc thang leo lên sửa, đang loay hoay thì sợi dây điện bị chạm mạch đã giật bắn thầy ngã xuống dãy tràm cạnh hồ nước. Mọi người phát hiện phát hiện vội đưa thầy đi cấp cứu, nhưng đã quá muộn. Cô xin nghỉ dạy một tuần cứ ngồi bên mộ thầy mà khóc. Sau đó cô đến lớp bình thường và không bao giờ thấy cô buồn nữa.
- Cô vẫn cứng rắn như ngày nào. - Tôi khẽ buộc miệng.
- Không đâu, cô đã có dồn nén nỗi đau vào trong nội tâm, như vậy sẽ khó chịu lắm. Hôm trước ban giám hiệu xin đưa mộ thầy vào nghĩa trang liệt sĩ, nhưng cô nhất quyết không chịu. Thanh có biết chuyện cô Trinh đã mắc bệnh sỏi thận không. Cuối năm nay bé Văn con trai cô cũng định lên thành phố thi đại học đó. Chưa biết cô sẽ tính sao nữa?
Mỗi đêm cô lại đi vòng quanh trường làm thay nhiệm vụ của thầy, sau đó cô mắc võng nằm bên mộ thầy, cho đến khi sương thấm ướt cỏ mới chịu vào nhà. Chẳng hiểu sao lúc nào mảnh vườn sau nhà cô cũng có những ngọn gió vi vu, nhè nhẹ, tụi học sinh cứ chọc nhau: " Chắc thầy về thăm cô đó..."
Thanh Bình Nguyên







1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)