Ring ring
Hôm nay là một ngày đẹp trời

Hôm nay là một ngày đẹp trời

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 184

Hôm nay là một ngày đẹp trời

lục tìm mọi chỗ nhưng không thấy chiếc đĩa đâu nữa - Tôi lúc lắc cái lọ- Mà lúc nào cậu nghĩ là cần đến nó thế?
- Mình chưa biết - Linh nghiêng đầu - Chưa thấy lúc nào thấy thật sự cần đến nó. Một đứa trẻ lên bốn yêu búp bê sẽ không nghĩ đến năm 15 tuổi không còn chơi búp bê nên mình chờ lúc mình lớn lên để còn nghĩ: Việc đó cũng bình thường mà, may là mình chưa phí cuộc đời vì nó.
Lọ thuốc Linh bảo là để cho tôi, cậu ấy bảo là một người giỏi tự chìm vào bi quan như tôi có thể sẽ cần đến. Viên thuốc có mày xanh của ngọc bích ánh nhẹ, tôi thấy nó có mắt trong veo của Miên, thấy con mắt đen và đặc như cà phê phin của Linh, tôi thấy tôi.
***
Có một buổi sáng lạnh tháng 12, Linh gõ cửa phòng dồn dập. Một người rồi hai người hớt hải mở cửa.
- Gọi cửa mãi không được.
- Gọi xe cấp cứu đi.
- Nhanh lên, phá khóa ra
- Ngõ bé lắm, xe không vào được đâu, lấy xe máy đi, Vân. Vân, dậy ngay.
Tôi giật nảy mình, mở khóa cửa, cuống quýt.
Chúng tôi trở bác chủ trọ đi đến bệnh viện. Bác bị hạ huyết áp đột ngột, nằm ngất ngay trên sàn nhà. Anh Tuấn, ra khỏi phòng, rít điếu thuốc cuối trong bao:
- May quá bọn mày ạ, không vấn đề gì. Vậy mà tao sợ vụ này như vụ của Miên. Vân, sáng nay không học, để ý bác hộ. Bọn anh lo hết khoản tiền nong rồi, có gì cứ gọi bác sĩ nhé.
Tôi vào phòng, thấy Linh tôi bảo:.
- May, bác không sao rồi, nhưng sao sáng ra đã gọi cửa phòng bác sớm thế Linh?
- Sớm gì, Linh tròn mắt nhìn tôi, bác toàn dậy lúc 3 h sáng, sáng nào tập thể dục, tôi chẳng gọi bác đi cùng. Cửa sổ phòng Vân đối diện phòng bác mà không để ý sao?
Tôi im lặng. Linh đang vội, loay hoay thu dọn đồ:
- Thôi, mình đi học. Vân để ý hộ mình nhé.
Bác thui thui ngủ. Tôi chỉnh gối , bác nghiêng đầu, dưới lớp tóc nhuộm vàng nâu lộ những chân tóc màu bạc. Lần đầu tiên, thật ngạc nhiên, tôi thấy mình đương nổi giận với Miên của tuổi 18, giận cái cửa sổ luôn mở trừng như mắt của người bị thong manh.
Bác bảo.
- Mày về mà còn đi học đi Vân. Tao khỏe rồi. Cái Linh chỉ giỏi to mồm, gọi oang oang lên chứ có vấn đề gì đâu.
Tôi không chịu, Linh đã hết lòng vậy thì bác cứ ở lại đây. Bác im lặng một lúc rồi bảo tôi:
- Mày có thấy cái Linh khác cái Miên không.
Tôi nghĩ đến lọ thuốc của Linh. Những viên thuốc xanh màu càng lúc càng thẫm lại.
- Tao thấy chúng nó khác nhau quá, cái Miên chẳng bao giờ để bác lo còn cái Linh, sao nó gặp nhiều vấn đề thế, từ việc đi học muộn, bị kiến ba khoang đốt, đến việc phỏng vấn bị loại, làm ăn thì luộm thà luộm thuộm, sau đố có thằng nào dám yêu chứ đừng nói là dám rước. Tao đã bảo là không thích tập thể dục thế mà nó cứ lôi đi bằng được. Cái con bé chẳng biết ý tứ là gì, bố mẹ nó thế, không biết dạy à.
Rồi bác hỏi tôi:
- Mà mày có nghĩ là nếu Miên còn sống thì sẽ trở thành một cô gái như Linh không?
Nhưng Miên mãi chỉ là một cô bé không bao giờ lớn thêm nữa. Chẳng có từ " nếu" nào là hiện thực cả. Ở tuổi 18, có những thứ mà Miên không thể biết. Miên trong tôi hay trong lòng bác mãi chỉ là cô bé biết ăn biết chơi, ưa thích những chiếc đĩa CD, những bài hát giờ không còn nổi, có những thứ tình cảm không bao giờ lớn lên được nữa. Miên sẽ không bao giờ biết đến nỗi lo thất nghiệp, không bao giờ biết yêu, biết đến ánh mắt của một người khác ảnh hưởng đến mình như thế nào, sẽ không bao giờ lo vượt qua một kì thi gay go, sẽ không biết đến căn phòng lạnh gió của tôi, đến chân tóc bạc của mẹ. Với Miên tuổi 18, câu hỏi: "Tôi sống để làm gì?" mãi là câu hỏi không có lời giải đáp.
Đừng chết vì có những thứ khi lớn lên bạn mới thấy.
Tôi vứt lọ thuốc của Linh từ lâu rồi.
Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời.
Mai May






12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)