sắc hơn, ý nghĩa hơn, chỉ có ở tuổi mười bảy ..
Thư Quân ngồi bệt trên sàn, quay về quyển sách đọc dở, nhíu mày chăm chú, có lúc cười lơ mơ.Đã đến giờ học thêm. Trước khi rời đi, Quân chợt tò mò:
- Việc học của bạn cũng đứt đoạn, Thư Quân hả?
- Bạn cho mượn sách giáo khoa vật lý, nhé! - Món tóc ngắn giữa trán ngẩng lên, mỉm cười - Đó là môn tôi tệ nhất. Rồi có lúc tôi sẽ quay lại trường học.Chắc chắn đấy.
***
4. Buổi tối của một ngày khó chịu.
Quân và nhóm bạn, có Nhi, sau giờ học ban sáng đã xảy ra tranh cãi quanh một chuyện nhỏ: Cậu không tham dự cuộc cắm trại trong rừng vốn dự định từ lâu. Kinh ngạc và thất vọng, Nhi kêu lên nghẹn ngào:
- Dạo gần đây bạn cư xử kỳ quặc làm sao. Quân, bạn đâu thèm lưu ý xúc cảm của người khác!.
- Đừng làm một việc đơn giản trở nên trầm trọng. Chỉ là một lần cắm trại không có mình .. Quân nói bình tĩnh và lặng lẽ rời khỏi lớp. Chiều, lúc cậu ghé đến căn hộ chung cư, Thư Quân hơi sốt.
Quân nói:
- Rất nguy hiểm nếu tối nay bạn ở đây một mình!.
Cô gái nhìn ra cửa sổ, khẽ khàng:
- Tôi biết mình sẽ ổn. Dù sao, bạn không còn phải lo cho tôi lâu hơn nữa.
Bữa cơm tối, ba má bật ti vi, xem thời sự. Trong phần quảng cáo, có tin nhắn tìm người thân.Bức ảnh cô gái mười bảy tuổi trên màn hình có ánh nhìn thắng, nghiêm nghị.Các chi tiết mô tả trùng khớp. Thư Quân. Lời nhắn hai lần: "Hãy về gấp. Thủ tục đã hoàn tất. Thiếu con, gia đình không thể xuất cảnh". Ba chuyển kênh quốc tế, phàn nàn:
- Thật không thể hiểu bọn trẻ! Được chăm sóc chu tất, chúng còn muốn gì chứ?
- Một cô bé bỏ nhà phải đương đầu vô số cạm bẫy. Thật điên rồ! - Má nhận xét.
- Không đúng! - Quân kêu lên, mặt tái nhợt.
- Con sao vậy, Quân? - Ba hơi ngạc nhiên. Nhưng ông đổi đề tài khác. Hồi chiều, ba ghé căn hộ chung cư. Cửa sổ, cả màn ngăn gió đều không đóng ..
Giọt nước lạnh giá dọc lưng Quân, cảm giác đông cứng.Nhưng ba dừng ở đó, như kết thúc một việc rất thường. Cầm điện thoại vào phòng riêng, tay cậu run không ngờ. Chuông điện thoại vang lên hai lần.Thêm hai lần.Không ai nhấc máy. Khi Quân dắt xe ra cổng thì Nhi đến. Cô xin lỗi việc to tiếng ban sáng và muốn copy một phần mềm mới. Chép xong vào đĩa đưa cho Nhi, cậu nói nhanh: "Bây giờ mình phải đi. Có việc gấp!".
Nhi nheo mắt: "Cho mình đi cùng nhé!"."Không được" "Mình ghét bạn!"Nhi kêu lên, chộp quả táo trên nóc máy tính ném mạnh vào tường. Những mảnh vỡ đỏ rơi trên sàn, tựa tín hiệu gấp gáp.
***
Chạy xuyên cơn mưa to. Thang máy chung cư hỏng. Không nghĩ ngợi, Quân chạy bộ lên tầng 12, gần như kiệt sức, áo đẫm mồ hôi lẫn nước mưa. Căn hộ bên trong trống rỗng, chiếc ghế tĩnh lặng dưới ngọn đèn toả sáng. Cậu ngồi xuống, bên ghế, chờ đợi giọng nói trầm khẽ vang lên từ đầu ghế bên kia. Nhưng không ai cả.
Một hạt nước lặng lẽ ướt mặt.Tuổi mười bảy cô độc và buồn bã. Chợt, bàn tay ấm nóng đặt nhẹ lên vai. Cậu ngẩng nhìn lên, bàng hoàng:
- Thư Quân, bạn đấy sao? Ban sáng, tôi đã toan để lại bức thư cùng món tiền thuê nhà. Thế mà tôi lại muốn được nhìn bạn một lần nữa.Và tôi quay trở lại
Ánh mắt người bạn sẫm nâu, mềm mại.
Quân hỏi khó nhọc:
- Bạn đi đâu? Ban nãy, tôi nghe tin nhắn gia đình bạn trên ti vi.
- Đã tới lúc tôi phải về nhà. Quân ạ, tôi quyết định sẽ cùng gia đình ra nước ngoài sống, rồi tiếp tục việc học. Trước kia, tôi hoàn toàn chỉ muốn được học, được lớn lên trên mảnh đất này. Tôi đã bỏ nhà đi, như cách từ chối việc mà tôi không muốn. Nhưng tôi bỗng hiểu ra đôi khi phải biết chấp nhận hoàn cảnh sống của mình. Bởi sẽ đến một ngày, tôi đủ sức thay đổi nó. Điều ấy, tôi đã phát hiện ra trong những ngày yên tĩnh trong căn phòng này, và khi trò chuyện với bạn ...
Sau câu nói dài, Thư Quân lặng thinh. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế trắng.Tia nhìn Quân dừng trên đôi giày lấm bụi dưới chân bạn. Biết bao đường dài khắp trái đất này đang chờ đợi những bước chân.
Chiếc phong bì nhỏ đặt lên ghế, bối rối:
- Tiền thuê nhà
Quân gạt nhẹ: