Duck hunt
Thằng bé

Thằng bé

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 177

Thằng bé

ít nhất, nó được thấy mình một lần làm người.
Nó từng khèm khát có bạn bè biết bao. Nhiều buổi chiều nhìn các bạn tầm tầm như mình chạy thả diều dọc trên bờ đê, nó lại thấy mủi lòng. Nó cũng muốn được hoà mình vào trong đó, nó cũng muốn cười khanh khách theo tiếng sáo diều... Nó hay trò chuyện với chim, với bướm. Nó cảm thấy có một vật thể sống lắng nghe mình là một điều may mắn lắm rồi.
Đang nằm nghĩ vẩn vơ, nó chợt thấy động ở đằng sau. Nó giật mình ngồi dậy. Một chú cún nhỏ đang ngây người ra nhìn nó, thấy nó cử động thì giật mình lùi lại một bước. Chú chó con với bộ lông trắng mướt, rất đáng yêu, giương đôi mắt to tròn về phía nó. Nó cũng ngây người mất một lúc, rồi khẽ mỉm cười, vẫy vẫy chú cún nhỏ, đồng thời cũng đi thật chậm về phía đó.
Con chó lúc đầu hơi sợ sệt, nhưng rồi không hiểu sao lúc sau cũng tiến dần từng bước một lại gần con người gầy gò nhỏ bé ấy. Nó mừng rơn, nó thầm nghĩ nó đã có một người bạn. Nó có thể vuốt ve con vật nhỏ ấy, nó có thể ôm đám lông trắng muốt đó vào lòng. Nó từng thấy cảnh người và chó thân thiết rất nhiều rồi! Giờ nó cũng có thể có một chú cún như thế.
Nó vươn tay ra định chạm vào con cún, nhưng trong khoảnh khắc đôi tay nó sắp chạm vào vật thể ấy, nó sắp nắm được một người bạn, thì có tiếng gọi lớn khiến nó giật mình vang lên: - Mun! Mun đâu rồi !!!!
Con chó thình lình chỉnh lại động tác, đôi tai vểnh lên, chiếc lưỡi thè ra như chờ đợi, rồi không thèm nhìn nó đến một lần nữa, con chó chạy thật nhanh về nơi phát ra tiếng gọi.
Nó đứng thừ ra nhìn theo cái bóng trắng bé dần rồi mất hút. Nó đứng như thế không biết bao lâu. Bóng nó đổ dài trên nền gạch. Mãi sau, nó mới chậm chạp đưa tay lên chùi nước mắt, nụ cười bất lực hiện lên trên đôi môi khô ráp.
Đến con chó cũng còn có một cái tên....
Sương Mai







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)