XtGem Forum catalog
Tình cho không

Tình cho không

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 162

Tình cho không

hư vậy chẳng khác gì con hồi nhỏ.
Ngoại không nhắc thì tôi cũng nhớ chỉ là giấu nó đi thôi, nhưng tôi biết cô Nga khác mẹ, mỗi người mẹ là duy nhất trên đời còn gì. Tôi kiềm cái riết chặt, vỗ nhẹ bé An. Khó khăn lắm con bé mới yên được, giấc ngủ chập chờn, tiếng gọi mẹ ứ ra cùng giọt nước mắt chưa thành vị.
Sáng hôm sau, dân quanh vùng xôn xao tin người phụ nữ quấn chăn bỏ chạy khi công an xông vào quán karaoke cô ta làm việc. Người phụ nữ đó ở xóm bên, chồng đã mất, người phụ nữ có đứa con gái bệnh tim giống cha, người phụ nữ...đó là cô Nga, rốt cuộc cô bị bắt cùng những người trong quán, không về được. Tôi tự hỏi cô gắng sức chạy với mỗi một mảnh chăn trên người như vậy có phải vì biết An sẽ khóc ở nhà, rồi đêm tiếp theo của bé An sẽ ra sao.
***
Tôi sờ vết trầy trên cổ mình mà chẳng nghe đau. Người đau nhất có phải là tôi đâu. Tôi thẫn thờ nhìn người ta đưa bé An đi mất, người ta là người ta với tôi chứ với An đó là bà con họ nội.
Vừa mới đây thôi, An còn ở bên tôi, phải hai ngày nay nó mới cười được một cái, cũng chẳng biết khi nào nó lại khóc đòi mẹ, tôi dẫn An trở lại nhà ngắt mấy bông mười giờ mà nó thích, bên đó người ta đã chờ sẵn để dẫn An đi. Thấy những người đó, An lạ lẫm đến mức không đề phòng, đến khi họ tỏ ý dắt nó đi nó víu chân tôi chẳng chịu rời. Tôi không nói nổi lời nào chỉ bế An vào lòng, tôi như một kẻ phản bội, tôi ghét mình đã không nài nỉ ngoại cho bé An ở lại...Cô Nga chịu án ba năm, tôi có thể làm gì ngoài đem lại vất vả cho ngoại, mà người ta "họ nội" kia có để cho con cháu mình sống với người "xa lạ" như bà cháu tôi đâu. Người ta gỡ An ra khỏi tôi, cái riết chặt của chúng tôi không đấu lại sự thật phũ phàng, đôi cánh tay bé bỏng quàng qua cổ tôi bị kéo ra dần, sự bấu víu cuối cùng cào nhẹ qua cổ rồi rời ra hẳn. Tiếng An gọi tôi, gọi mẹ nó tha thiết, đau đớn, xa dần mà vẫn vang vọng.
Tôi đứng vậy hồi lâu nhớ cái lần nói chuyện với cô Nga trước bữa cô bị bắt mà thấm lắm điều cô nói.
- Con, tại sao lại ghét mẹ mình vậy?_Cô hỏi tôi.
- Con không biết mẹ là ai, mẹ bỏ con, mẹ là người xấu_tôi đáp.
- Thế sao con không ghét cô?_cô hỏi
- Vì cô là người mẹ tốt_tôi đáp.
- Nhưng hầu như ai cũng ghét cô..._cô bảo.
- Cô chẳng làm gì xấu, cô chỉ muốn kiếm tiền chữa bệnh tim cho bé An_tôi nói.
- Đó chỉ là những điều con thấy và nghĩ khác với những người khác. Con thử tưởng tượng nếu sau này bé An lớn lên biết cô lấy gì để nuôi nó, nó sẽ ra sao, chắc chắn con bé sẽ không hoàn toàn sống vui vẻ được. Có khi nó không biết mẹ mình là ai lại tốt hơn.
Cô trầm buồn.
Tôi lặng thinh.
- Cô không biết mẹ con là người thế nào nhưng rõ ràng con rất nhớ mẹ. Tình cảm là thứ để cảm nhận chứ không phải để phán xét đâu con.
Giọng cô thanh nhẹ, len lõi, mơ hồ như một giấc mơ.
 







1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)