rộng, có máu cờ bạc.
Một chàng trai nghèo, hiền và hơi cù... lần- cần cù.
Bên chàng giàu nàng thấy thoải mái.
Bên chàng nghèo nàng thấy bình yên.
Bàn hỏi bậc khôn ngoan: Nghèo hiền vẫn hơn; giàu cờ bạc, cảnh giác.
Bàn hỏi trang lứa: lạc hậu thế thì bao giờ đất nước mới đạt chuẩn giàu ngẩng đầu nhìn thiên hạ. Cuộc sống cần trước mắt, tương lai xa và không chắc. Cứ chồng giàu mà lấy cho sướng đời con gái.
Cuối cùng Nàng chọn cuộc sống thoải mái hơn bình yên (liệu có bình yên không khi sống nghèo!)
...
Bẵng đi mấy năm, gặp lại nàng, tôi nhận không ra... Ngoại sắc nàng xuống cấp trầm trọng...
Nguy hiểm hơn, Nàng cũng lấy máu 'đỏ đen'.
Rồi Gia cảnh rơi đáy bác thằng bần.
Rồi Gia đình tan vỡ, chồng vợ hai ngả.
Chàng nghèo năm xưa giờ thuộc hàng khá giả, mà vẫn chuyên chú làm ăn...
Nàng biết chàng vẫn yêu nàng, song giờ chẳng còn hy vọng.
Gia đình chàng đầm ấm, vợ đẹp con ngoan, nhà cao của rộng.
Nàng, còn chăng nỗi niềm ân hận!....
Rồi Nàng chết. Không có gia đình để quan tài, chẳng còn mái ấm để di ảnh...
Tất cả đều nương cậy nhà hàng xóm.
***
4. CỔ MÀ KHÔNG HỦ
Anh quần đùi, trần trụi gầy trơ xương và đen cháy nắng, loạng choạng đạp con ngựa sắt thời bao cấp.
Huỵch... anh té nhào từ thế chạy liêu xiêu.... Nằm đấy, ven đường làng, giữa trời nắng chang chang.
Một ông già tóc quá phần bạc, thương tình ra đỡ, định dìu anh vào chỗ... bóng cây mát, loay hoay mãi mà không được.
Hắn xe máy ngang qua, phụ ông già dìu anh nằm dưới bóng cây mát.
Anh le nhè chửi hắn, nồng nặc mùi đế.
Chả chấp kẻ say!...
Chợt hắn nghĩ đến vợ anh, gia đình anh.
Ôi chao có chồng bê tha rượu như anh, khổ biết chừng nào!
Tìm hiểu tí...
Rõ khổ! Chị vợ khổ thật, cả thống thân lẫn thống tâm!
Tìm hiểu thêm tí nữa...
Một người đàn bà khác đang cảm ơn chị...
Nàng từng là người yêu thề non hẹn biển với anh. Định cùng anh khởi xây mái ấm
Song nàng bị bố cản, công khai cản, thẳng thừng cản.
Lý do: Bố nó nát rượu. Nó theo bố uống rượu có ngày cũng nát rượu, nát nhà... Tao nghe, có lần nó còn chửi cả bố mẹ.
- Nhưng ảnh ấy tốt, ảnh ấy yêu con lắm... Nàng chống chế
- Cấm! Nhất định cấm! Mày lấy nó thì biến khỏi nhà tao. Không còn con cái gì nữa. Thứ nát rượu có tỉ phú tao cũng đuổi.
Ấy!... Nàng phải cảm ơn bố mình nữa chứ.
***
5. AI ĐÚNG, AI SAI!?
Tôi vào Đền thánh Martino xưng tội, xa xa ở cuối dãy ghế đá ngoài sân, dưới tán cây xoài, thấp thoáng dáng kiều nữ thân quen.
Trời đất, 'con nhỏ' Bạn học cấp III. Bạn vẫn đẹp, duyên dáng, mảnh khảnh như ngày nào. Và có thêm phần ủ rũ nữa...
Dường như Bạn đang có chuyện buồn, chuyện khổ. Đôi mắt Bạn nói lên tất cả điều đó.
Tôi đứng khoảng cách cần đủ để quan sát đặc tả... Bạn không nhận ra. Để phá tan tảng băng giá, tôi đến gặp Bạn xả lả.
Bạn học cũ lâu năm gặp lại, tôi vui ra mặt... còn Bạn cười mà như... mếu (!).
Dẫu vậy, qua ánh mắt tôi thấy có tia hy vọng...
Thì ra Bạn đang buồn, đang khổ, đang đau đớn về chuyện Trái Tim. Không phải do 'hai đứa' mà nguồn cơn từ phía gia đình.
Rằng Bạn đang yêu một Bạn trai lý tưởng, đẹp nhất trên đời. Việc khác Đạo không không phải là vấn đề... Thế là, bao dệt mơ xây mộng, những tưởng sau khi ra trường, công việc tạm ổn, hai đứa mãi sánh bước kề vai.
Đùng môt cái, cha mẹ cấm lấy. Lý do hết sức... vô duyên, rằng 'Tông' nhà nó thiếu nề nếp gia phong, bố nó vợ này con nọ...
Theo Bạn, chàng trai trong Trái tim Bạn là người tốt lắm, đâu có như bố anh. Tôi nghĩ điều Bạn nói cũng có cơ sở. Cứ căn xét việc chàng cố gắng học đại học cũng đáng trân trọng....
Tệ thật, ngày đó tôi đồng quan điểm với Bạn, kết án cha mẹ cổ hủ; kết án cha mẹ thành kiến. Bạn lấy anh ấy làm chồng chứ đâu lấy 'bố' làm chồng đâu sao lại cào bằng được. Thật bất công!
Tôi hiểu nỗi tình đau của Bạn. Tôi biết Bạn đến đây nương cậy Thánh Martino chuyển cầu cho Bạn được lấy người mình thương; cho cha mẹ thôi cấm cản...
Bạn xin tôi cầu nguyện. Tôi sẽ cầu nguyện cho Bạn được như ý Chúa. Bởi ý Chúa mới cho Bạn điều tốt đẹp nhất.
....
Bẵng đi ít năm sau, tôi được tin Bạn lấy chồng, oách chỗ: Việt kiều Pháp.
Thì ra, không qua được bức tường kiên vững, Bạn đành cắt bỏ con tim.
Rồi Bạn làm cho một công ty Châu âu. Rồi qua giới thiệu, Bạn quen anh Việt Kiều Pháp. Rồi Bạn đồng ý kết hôn. Rồi Bạn đi định cư theo chồng bên Pháp... Rồi... rồi... cuộc đời Bạn rộng đường tương lai.
Kết thúc của Bạn thật có hậu.
Còn kết cục chàng người yêu năm xưa thật đáng thương. Phần đáng thương không phải cho chàng mà thuộc trọn về vợ chàng.
Nghe nói chàng lún sâu hơn vết xe bố khai m