Bây giờ ba ở đâu?

Bây giờ ba ở đâu?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 417

Bây giờ ba ở đâu?

chắc nó cũng hiểu tâm trạng của tôi bây giờ.
Sáng ra mẹ đi làm sớm. Tôi cũng dậy đi học, mẹ nhìn tôi dặn.
- Đi học về con nhớ lau chùi nhà sạch sẽ và cắm hoa nữa nhé!
Tôi gật đầu dạ nhỏ và không muốn nói cho mẹ hay là đêm qua mẹ bị say? Điều này sẽ làm cho mẹ bị xúc phạm. Tôi lẳng lặng ôm cặp dắt xe ra cổng và đạp xe giữa buổi sáng mùa đông lạnh buốt.
Tiếng chuông chấm dứt giờ học vang lên. Tôi đạp xe về và nhớ đến nhiệm vụ mẹ giao, chắc mẹ có khách bởi vì không ngày nào tôi không lau nhà cả, hôm nay bỗng dưng mẹ lại... Tôi nhớ đến sinh nhật nhỏ Hạnh vào tối nay nó dặn tôi tan học thì phải đến giúp nó. Chắc sinh nhật cuả nó vui lắm. Có mẹ có ba và anh chị, sao nó sướng thế nhỉ, còn tôi... Con bé tủi thân này... Nhưng mà còn phải cất cặp sách, thay đồ đã và làm nhiệm vụ chớ.
Tôi trờ đến trước cổng nhà. Ngôi nhà có cửa đóng kín mít vẫn đứng đợi tôi về mở cửa như mọi ngày. Tôi lấy chìa khoá loay hoay mở cổng rồi mở cửa. Ngôi nhà tĩnh mịch quá nhưng tôi đã quen rồi, tôi không sợ, cất cặp sách , thay quần áo và lau chùi nhà xong, tôi đạp xe đến nhà nhỏ Hạnh, tôi muốn ghé vào sở báo cho mẹ hay, nhưng tôi lật đật quá lại sợ nhỏ Hạnh trách, cũng chẳng sao mẹ có chìa khóa riêng rồi và chắc mẹ cũng chả trách tôi. Vì mẹ ít quan tâm đến sự vắng mặt cuả tôi.
Nhưng tôi không phải vì vậy mà tôi hư hỏng được, và tôi luôn luôn kính trọng mẹ. Nhỏ Hạnh đón tôi ở ngã tư đường với nụ cười hớn hở, nó giao cho tôi hai cái giỏ to tướng và chúng tôi cùng đạp xe vào chợ...
Anh Trường, anh hai của nhỏ Hạnh đưa tôi về đến cổng, tôi đưa tay xem đồng hồ đã 11 giờ 30 khuya rồi còn gì, rối rít cám ơn anh, tôi bước nhanh vào nhà trong chiếc áo len của nhỏ Hạnh. Đêm lạnh quá, bầu trời xám xịt sương mù bao phủ làm cho cảnh vật đen ngòm. Tôi đẩy cánh cửa khép hờ bước vào và gọi nhỏ:
- Mẹ ơi!
Không có tiếng trả lời, tôi bước về phía phòng mẹ, có tiếng động và tiếng nói. Tôi đứng lặng lại và nghe tim mình đập mạnh. Tiếng nói rì rầm của một người lạ trong phòng mẹ... Bây giờ tôi phải làm gì đây? Tôi thẫn thờ bước ra thềm và lao nhanh xuống con dốc, gió phần phật quanh tôi cắt xé da thịt tôi.

Tôi vẫn chạy miết, chạy miết cho đến khi tóc tôi ướt đẫm sương đêm, và thân hình tê dại khụy xuống dưới gốc thông già. Cành thông vi vu điệu nhạc muôn thuở làm rơi lộp độp những hạt sương đêm trên tóc, trên mặt tôi. Mưa! mưa lớn lắm, nước dâng ngập cả địa cầu, tôi thấy mình trôi đi trong tiếng gọi mơ hồ của ba vọng lại "Tiểu Kha con"...







1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Polly po-cket