80s toys - Atari. I still have
Con sẽ học thật giỏi!

Con sẽ học thật giỏi!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 180

Con sẽ học thật giỏi!

m thi vừa rồi không như ý mà thôi. Nhưng sao tôi thấy anh khác khác sao ấy nhưng vì đang mong về nên tôi cũng chẳng để ý nhiều.
Vừa bước xuống xe, thì anh Thanh gọi Bác Mạnh xe ôm. Tôi lên tiếng
- Hai anh em mình đi bộ về cũng được mà. Đâu cần phải đi xe ôm về đâu anh
- Giờ mình... lên.. ( anh đang ấp úng thì tôi tiếp lời )
- Thì giờ mình về nhà chứ còn đi đâu nữa hả anh? Em về gặp Ngoại trước cái đã rồi đi đâu thì tính sau.
- Không ! Giờ Bà 6 ở bệnh viện huyện rồi.
- Anh nói sao? Tại sao ngoại lại nằm viện, chẳng lẽ...
....
Lúc nghe anh Thanh nói, ngoại giờ đang nằm viện huyện tôi chỉ biết đứng ngơ người ra, không biết làm gì cả. Cứ lẫm bẫm chắc ngoại không sao đâu. Ngoại chỉ mệt tý thôi mà, ngoại không sao đúng không anh? Ngoại sẽ khỏe lại như lần trước thôi mà.
Những câu ấy không biết được tôi lặp đi lặp lại bao nhiêu lần trên đường tới bệnh viện. Lên tới lầu 2 của bệnh viện, thấy dì 8 ngồi ngoài hành lang
- Ngoại con đâu rồi dì 8?
- Ngoại con sao rồi?
- Ngoại không sao đúng không?
- Ngoại chỉ bị mệt tý thôi đúng không?
Dì 8 không trả lời câu hỏi nào của tôi cả, chỉ cầm tay tôi dắt vào phòng.
- Sao trên mình ngoại đầy dây thế này?
- Sao ngoại nằm im thế?
- Con về với ngoại rồi đây. Ngoại tỉnh dậy đi
- Ngoại đừng ngủ nửa mà. Giờ trưa lắm rồi, ngoại dậy đi.
- N g o ạ i ơi !
Dì 8 ơi, sao con mới đi có 5 ngày thôi mà. Sao Ngoại con lại như thế này? Có phải ngoại giận con bỏ ngoại ở nhà một mình không?
- Ngoại tỉnh dậy đi mà, con sẽ không đi đâu nữa đâu.
- Con ở nhà với ngoại luôn, con sẽ không đi học nữa đâu.
- Ngoại dậy đi, Ngoại đừng giận con nửa mà.
Anh Thanh ơi, sao em gọi hoài mà ngoại không dậy?
Anh gọi ngoại dậy cho em đi.
Em bình tỉnh lại đã, mình đi ra ngoài cho Ngoại nghỉ đi. Rồi ngoại cũng sẽ khỏe lại thôi mà.
Anh Thanh vừa diều tôi đứng dậy, thì bàn tay ngoại cử động, mắt từ từ mở ra, miệng thì thào một điều gì đó mà tôi không được. Tôi nắm chặt tay ngoại
- Ngoại, ngoại tỉnh rồi.
- Con đã về rồi, từ nay con sẽ không đi đâu nữa. Con sẽ ở nhà với Ngoại suốt đời.
- Con thi thế nào rồi? ( giọng Ngoại thì thào )
- Con thi tốt lắm, ngoại đừng có lo.
- Dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải học nghe chưa
- Con sẽ học thật giỏi mà, ngoại phải mau...
- Ngoại................
- Ngoại tỉnh dậy đi. ngoại tỉnh dậy đi....
Tôi gọi hoài, gọi mãi mà không thấy ngoại tỉnh dây nữa. Bác sĩ nói ngoại đã ra đi mãi mãi. Lúc đó tôi không còn biết cái gì nữa, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên giường bệnh.
- Em tỉnh dậy rồi?
- Tại sao em lại nằm ở đây? Ngoại em đâu rồi?
- Ngoại em đâu?
- Ngoại được mọi người đưa về nhà rồi? Mình mau về nhà thôi cho em kịp nhìn ngoại lần cuối.
Lúc đó tôi như muốn chết theo ngoại cho xong, tất cả mọi việc lo mai tang cho ngoại mọi người trong xóm điều lo. Còn tôi như người mất hồn, cứ ngồi ôm tấm hình ngoại mà chẳng nói năng với ai cả.
Tất cả rồi cũng sẽ qua, tôi phải đối diện với thực tế. Tiếp tục bước tiếp con đường dài phía trước. Dù không còn ngoại ở bên chăm sóc, dạy dỗ những điều hay lẽ phải, cách ứng xử với đời. Nhưng trong tim tôi ngoại vẫn luôn luôn đồng hành cùng tôi trên mọi nẻo đường.
Đối với tôi khi đó như là một cơn ác mộng khủng khiếp, mọi chuyện giờ đã qua. Giờ tôi đã là sinh viên năm ba của trường đại học kinh tế. Tuy vậy nhưng mỗi lần nhớ lại những ngày tháng ấy, không một lần nào nước mắt tôi không đỏ lên vì những giọt nước kia cứ thi nhau mà tràn mi.
Bé Linh Trần






12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)