XtGem Forum catalog
Đem nắng ra hong

Đem nắng ra hong

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 538

Đem nắng ra hong

trên facebook. Tôi chỉ lơ mờ nhìn ra đó là tin nhắn từ Nguyên rồi mọi thứ trước mắt tôi tối dần.
Tỉnh dậy tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ hoắc. Bệnh viện! tôi nhận ra thứ mùi thuốc hỗn tạp đặc trưng. Nguyên đang dỡ cái cặp lồng cháo ra đặt lên cái bàn ở đầu giường bệnh. Mặc dù đầu còn đau như muốn nổ ra và miệng thì khô khốc nhưng tôi thấy đói và muốn ăn cháo. Nó làm tôi nhớ tới tô cháo giải cảm của mẹ nấu. Nguyên càm ràm tôi cả buổi sáng về cái tội coi thường sức khỏe, tôi chỉ cười. Thực ra thì trong đầu tôi đang nghĩ liệu ba mẹ có biết tôi đang nằm viện hay không? Tôi không hỏi Nguyên về điều ấy. Tôi sợ tôi đang thất bại trong con mắt của Nguyên như một thằng trẻ ranh hiếu thắng.
- Cảm ơn cậu!- chẳng hiểu sao tôi lại buột ra cậu ấy trong khi một nửa não tôi đang bận nghĩ đến một điều gì khác nữa.
- Đừng vội, ông bạn. Ăn đi để mà trưởng thành.- Lời nói của Nguyên động chạm tới lòng tự ái của tôi, tôi không nói gì thêm. Có lẽ hiểu ra điều gì đó khác lạ từ thái độ của tôi nên Nguyên không châm chọc gì thêm. Cô ấy nói có việc phải về và bảo tôi cứ yên phận, buổi trưa cô sẽ quay lại. Tôi mệt mỏi nằm dài trên giường bệnh. Bên ngoài nắng đã bắt đầu gắt gỏng.
-Ngày mai cậu sẽ được xuất viện. Tiền viện phí tôi cho cậu mượn. Khi nào có trả - Nguyên nhìn chiếc đồng hồ đeo tay rồi nhìn tôi- 11h, ăn trưa thôi. Ở đó tôi đi lấy đồ ăn cho cậu.- Nhìn vẻ vội vã của Nguyên tôi thấy tội tội cô bạn. Trưa nắng nóng mà còn phải đi làm thêm rồi lại lao đến đây để chăm sóc một đứa trẻ to xác như tôi. Tôi thấy mình cần phải rời khỏi cái giường bệnh này chốc lát để xua đi những sự so sánh vớ vẩn đang chuẩn bị tóm gọn cái đầu tôi. Tôi kéo tấm rèm cửa sổ ra, ánh sáng chói chang làm tôi thấy quáng phải dụi mắt một hồi. Ở đây có thể nhìn xuống được phía cổng bệnh viện- nơi hàng tá quán bán đồ ăn, tôi có thể thấy Nguyên từ trên đây.
...Mắt tôi cay xè, tôi nhìn chiếc xe máy cùng dáng dấp thân quen xa dần phía cuối đường giữa cái nóng nung trưa hè , xa nhưng rất rõ...Tôi nhận ra ai đó. Nguyên tất tả mang đồ ăn lên cho tôi, chìa ra cái điện thoại...đầy pin và những thông báo các cuộc gọi nhỡ của ba từ CMA. Nguyên kể chính ba là người đưa tôi tới bệnh viện sau khi cố phá cánh cửa phòng trọ bị tôi khóa trái bên trong. Hôm sau tôi ra viện, việc đầu tiên là tôi thu dọn tất cả đồ dùng và nhét vào chiếc balo du lịch bự trảng, chất lên xe máy và bắt đầu hành trình trở thành người lớn- một thằng con trai thực thụ.
Cánh cổng khép hờ, tôi đẩy cổng bước vào, ba đang ngồi trên bậc thềm lau lau cuốn album chất đầy hình từ hồi còn mặc tã cho tới khi cầm giấy báo đậu đại học của cả hai anh em tôi. Nhìn thấy tôi ba tủm tỉm cười, còn tôi thì đứng trước mặt ba: "ba ơi con muốn bị đánh đòn". Ba giơ cây chổi lông gà lên và bảo "Cái này phải không?". Tôi chợt nhớ ra câu nói của Nguyên "Chẳng có một đứa con nào đủ lớn trong mắt cha mẹ cả. Nhất là những đứa con trai trong mắt người cha. Rồi một ngày cậu sẽ thấy cậu nhỏ bé thế nào trước ba " Tôi cười, nụ cười bằng lòng nhất kể từ ngày tôi cầm giấy báo đậu đại học.
Một tin nhắn từ Nguyên: Đang làm gì? Về tới nhà chưa? Tôi nhìn ba mẹ và những tấm hình đã xưa cũ nhưng còn thơm mùi nắng của ký ức, gửi đi một tin trả lời "Về rồi. Đang đem nắng ra hong." Nguyên chỉ gửi lại tôi một hình mặt cười toe toét J.
 






12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)