:
- Theo bà thì hắn còn việc gì ngoài ấp gái. Bố khỉ!- Chị Hân nói rồi cười khan. Tôi ấn tượng cái điệu cười khan, khô khốc như tiếng nấc nghẹn của chị. Điệu cười như mặc kệ như bất cần, cười như giễu cợt chính mình, có lúc lại như vỡ vụn...
- Ngập ngụa trong mớ lý luận vớ vẩn! Đời với gã chỉ có vậy, chẳng cần biết gì xung quanh. Kể cả vợ con hắn có đói nhăn răng, có vì kiếm đồng tiền trang trải mà bị thiên hạ hất mắm tôm vào mặt thì gã cũng chẳng bận tâm gì. - Chị Phương vẫn thường than phiền về người chồng vốn là nhà phê bình văn học của mình. Mỗi lần nói về chồng môi chị chề ra chê bôi kèm một cái nhún vai rất thảm.
- Anh ấy vẫn vậy, đi đi về về trong sự dửng dưng. Quen coi mình chẳng hề hiện diện trong căn nhà. Mình thấy sợ ngôi nhà của mình vì nó càng ngày càng giống địa ngục. Hãy nói cho mình biết giờ phải làm sao? - Có lẽ chị Miên là người tôi có cảm tình nhất vì đôi mắt lúc nào cũng thăm thẳm buồn, nụ cười hiền đến tội nghiệp và một cơ thể mong manh như sắp vỡ.
Chị thường ít nói, mặt cúi xuống vân vê những ngón măng. Trước vẻ đẹp ấy, tôi ít khi chú ý đến câu chuyện về người đàn ông đời chị. Cho đến khi tôi hay tin chị chết. Tự tử.
***
Đấy là cái kết cho một bi kịch hôn nhân. Tôi đến dự đám tang chị, thấy nước mắt của đám đông dồn vào người nằm trong linh cữu còn ánh mắt thì đổ dồn vào người chồng đang đứng cúi gằm, trên khuân mặt là sự thản nhiên, vô cảm. Có thật thế chăng?
Hoàng Yến của tôi chắc hẳn rất đau lòng khi phải đến tiễn bạn trong một ngày trời nhiều gió, gió đến se sắt lòng người. Chị nhìn chồng bạn bằng ánh mắt căm giận như chỉ trực lao vào mà cắn xé. Cả ngày hôm sau chị đến quán ngồi đốt thuốc, mùi khói thuốc nồng nặc khiến khách nào vào cũng phải lắc đầu. Chị mặc kệ, chẳng thiết tha gì, tôi nhìn chị đẹp buồn đến xót lòng.
Chị bảo:
- Nếu ngày mai chị cũng kết thúc cuộc đời mình như chị Miên thì cưng có buồn không?
- Buồn chứ! Lấy ai chơi với em nữa, ai nấu cháo hến cho em ăn, ai bênh vực em khi bị bắt nạt. Thế nên chị đừng nghĩ đến việc điên rồ ấy nghe chị!
Chị khẽ gật đầu, mắt nhắm chặt, nước mắt lặng lẽ chảy tràn má mờ ảo trong làn khói thuốc. Rồi chị nói đứt quãng như kẻ sắp đuôi sức:
- Nhưng ở đời có nhiều khi phải chọn sự điên rồ, bởi chỉ có nó mới đủ mạnh để chấm dứt mọi nỗi đau. Đúng hay sai mà làm gì, còn nghĩ được đúng sai thì còn là hạnh phúc.
Tôi lại ngồi gần chị như chỉ mong nếu cái dáng ngồi xiêu vẹo kia có lỡ đổ ập xuống thì còn có mình chống đỡ. Tôi ngồi miên man nghĩ ngợi về cái chết của chị Miên, về cách một người đàn bà đẹp kết thúc cuộc đời mình bằng thuốc độc. Tôi hỏi chị:
- Chồng chị Mộc Miên không hề yêu chị ấy hay sao?
- Không! Thằng cha đó rất yêu vợ là đằng khác. Nhưng yêu một cách quá ích kỉ, hẹp hòi.
Bảy năm rồi, lấy nhau đã bảy năm mà hắn vẫn không quên được cái đêm tân hôn khi biết việc vợ hắn không còn trinh trắng. Em bảo loại đàn ông như thế có tồi tệ không chứ? Bảy năm, quá ngắn cho một cuộc hôn nhân nhưng quá dài cho một cái chết.
- Thế đâu phải là tình yêu hả chị?- Nhưng Mộc Miên thì yêu chồng lắm. Yêu trong mỏi mòn như thế, không cần thuốc độc thì sớm muộn gì cũng sẽ chỉ còn lại linh hồn.
Tôi ngẩng lên nhìn gương mặt ướt nhòe nước mắt của chị mà bất giác thốt lên:- Chị ơi!- Sao vậy cưng?- Tình yêu là gì mà khiến con người ta điêu đứng thế?
Chị lại cười khậc, đứng lên đi xiêu vẹo ra khỏi quán, vừa đi vừa ngân nga "Hỡi thế gian tình ái là chi?". Không lâu sau đó vợ chồng chị ra tòa li hôn.
Chị dặn tôi đến đón chị ở cổng tòa án chắc vì chị sợ cái giác phải bước đi một mình khi mà người ta có cả một gia đình khác đang chờ sẵn.
Tôi nhìn bộ dạng hả hê của người đàn ông từng là chồng chị suốt gần chục năm trời đang đón từ tay người đàn bà khác đứa con nhỏ và hôn hít nó. Rồi tôi ngoảnh nhìn chị chỉ thấy hình ảnh chiếc lá xác xơ, cố bấu víu vào cành qua nhiều mùa giông bão. Để rồi khi không thể gắng gượng được nữa thì buông tay rơi xuống đất trong ê chề thất bại.
Chị đã thôi không còn đốt thuốc triền miên, thôi cả những cơn say quăng mình ra màn mưa như một kẻ khùng. Chị cứ ngồi