ho ông bà ngoại. Mãi cho tới khi, về tới quê nhà, mẹ ngạc nhiên khi ông bà nhận trầu cau của ba- người mà mẹ chưa bao giờ gặp qua một lần. Lúc ấy, dĩ nhiên chẳng có mail, điện thoại gì như bây giờ vì thế những người xa nhau thường viết thư tay – và đó cũng là sợi dây tình cảm của hàng vạn cặp tình nhân lúc ấy. Mẹ - cô gái tuổi xuân xanh lúc ấy đã chẳng biết thế nào gọi là tình yêu hay những rung cảm đầu đời, chưa thể nào cảm nhận được sự ngường ngùng khi trao nhau lá thư tay, lại phải khăn gói bước về nơi đất khách quê người làm dâu. Mẹ đi qua cái tuổi mộng mơ ấy mà chưa được cầm lá thư với hàng chữ ghọn ghẽ hay những câu thơ tình ngọt ngào, chưa ôm ấp lá thư của người yêu vào lòng, chưa được ngồi sau xe đạp ôm eo người yêu phía trước, chưa nắm tay người yêu dưới hàng cây đầy lá vàng rơi mùa thu hay ôm ấp vỗ về hơi ấm trong cái lạnh rét buốt của những ngày đông.
Mẹ - người phụ nữ chưa bao giờ có khái niệm yêu
Đáng thương thay, cho đến lúc này, lúc 43 mùa lá rơi rồi lại mọc, mẹ lại bất hạnh chưa bao giờ yêu và được yêu, chưa có một cuộc tình vắt vai nào. Kể cả khi về chung sống cùng gia đình với ba, cho đến bây giờ, con vẫn hiểu đó cũng chỉ giống như chốn lao tù mà mẹ lỡ bước vào và không ra được. Ba mẹ không hề có khái niệm yêu đương và đó cũng là lý do ba mẹ chưa lúc nào có một phút giây hạnh phúc thật sự dù đã có hai mụn con. Mẹ ạ, mẹ đừng nuốt những nỗi buồn vào oán hận để rồi đêm đêm cắn răng khóc ướt đẫm gối, đừng âm thầm chịu đựng từng đợt đau đớn ùa về trong bao cơn tức giận. Con của mẹ đã lớn lắm rồi, làm sao mà nó không hiểu những gì mẹ đã phải trải qua. Mẹ về làm dâu nơi khỉ ho cò gáy này với sự ghẻ lạnh của họ Nội cùng hiềm khích với mẹ chồng và chị dâu. Từ nhỏ đến bây giờ, con không đếm được những cuộc cãi vả ầm ĩ giữa mẹ và những người được coi là chị dâu, là người thân máu thịt ấy. Con đã đứng trân mắt nhìn biết bao nhiêu lần ba đánh mẹ, giật tóc mẹ mà con chỉ biết nhìn và em trai con vốn mạnh mẽ cũng chỉ biết khóc ré. Con đã đi cùng mẹ những ngày mẹ đau đầu, những ngày mẹ nén uất ức, nuốt căm hờn mà sống.
"Tức nước vỡ bờ' – rồi cũng đến lúc mẹ không chịu đựng được nữa rồi, mẹ thu dọn bỏ nhà ra đi vào trước tết hơn một tuần, và năm ấy con đón tết mà không có mẹ. Căn nhà bụi bặm không ai quét dọn như một căn ghác bỏ hoang, vắng cây quất mẹ chọn hằng năm, vắng nồi bánh ít tay mẹ vẫn gói, em trai bé nhỏ của con vắng bóng mẹ như cây thiếu nước mòn mỏi, khô cằn. Tất cả như một khoảng không đen tối, ảm đạm, không một chút màu sắc sức sống nào. Đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn, con dù mới học lớp 4 đã học cách vò quần áo bằng bàn tay nhỏ bé trước giờ chưa lúc nào làm việc gì, con cũng học cách sống và lo cho cả em con, con đã sống cho con và thay cho cả mẹ nữa. Một tuần sau tết, mẹ đã về. Chẳng phải mẹ muốn quay về chốn lao tù này, mà mẹ đi mà lỡ bỏ quên ở đây linh hồn và cuộc sống của mẹ là chúng con. Thế rồi, ba vẫn cứ đi làm xa, mẹ vẫn bán mặt cho đất bán lưng cho trời ngày ngày vác cuốc, sống tựa vào mấy sào ruộng. Thật là bất hiếu nhưng con thật sự mong muốn những lúc ba đi xa như thế, những lúc chỉ có tiếng đùa giỡn của ba mẹ con, những lúc xua đi tiếng khóc rậm rực, tiếng chửi bới lẫn nhau ầm ĩ những lúc ba có nhà.
Cũng bởi vì mẹ gặp một cuộc sống khó khăn như vậy nên mẹ đổ lỗi cho ông bà ngoại – những người ghán ghép cho cuộc hôn nhân không tình yêu này, những người vô tình hay cố ý vẫn là điểm mấu chốt gây nên bao nỗi đau thương cho cuộc đời mẹ. Mẹ ít khi về bên ngoại, một phần vì tránh lời ra tiếng vào của những người xấu xa ưa bàn tán, một phần vì mẹ giận ngoại. Vì vậy, mối quan hệ của mẹ với bên nội đã không tốt, nay ngay cả với ông bà ngoại – những người đứt từng đoạn ruột sinh mẹ ra cũng ngượng ngập, như những người xa lạ vậy. Mẹ chỉ biết sống mà không có tình cảm, không có những chỗ dựa tinh thần vững chắc, những hậu phương giúp mẹ đứng lên, sống nhưng không có lối về.
Những lời cảm ơn và xin lỗi con gửi cho mẹ.
Con cũng chẳng biết mình phải cảm ơm và xin lỗi mẹ bao nhiêu lần cho đủ. Con cám ơn mẹ đã sinh ra con vào những ngày mùa lũ tháng 12 năm 1999 thiếu thốn cả tinh thần lẫn vật chất ấy. Mẹ bảo lúc ấy, nước đã ngập vào tận trong nhà, khi sinh con xong mẹ phải chèo thuyền gần 20 cây số từ trạm xá về tới nhà bên Nội. Sau khi sinh, đáng ra mẹ phải được bồi bổ sức khỏe bằng các món ăn bổ dưỡng thì mẹ phải ăn mì tôm, cũng vì vậy mà con cũng chẳng có sữa bú đến nỗi gầy lồi cả xương, đáng ra là những bộ quần áo, chăn bông ấm áp thì mẹ lại phải đi mượn đồ người ta mặc vì quần áo đã trôi theo dòng cuốn dữ dội, cuồng nhiệt của bão lũ.
Con xin lỗi mẹ nhiều nhiều lắm. Xin lỗi vì mỗi sáng mai thức giấc vẫn để mẹ phải thức dậy chuẩn bị bữa ăn sớm để con không trễ giờ học, để mẹ dọn dẹp bàn học bừa bãi mà con bày ra, để mẹ lo cho từng bước chân vội vã của con. Con xin lỗi vì ngày con đi xe để quên tâm hồn nơi mây xanh nào, để bị tai nạn giao thông, trong khoảnh khoắc mơ màng, khóe mắt con nhòe đi thì con chỉ