vào những kỉ ức đổ sập có hình ảnh người đàn ông ốt dột kia và mẹ. Thương mẹ bao nhiêu con hận ông ta bấy nhiêu, muốn đền đáp cho mẹ bao nhiêu thì lại càng khao khát trả thù người ấy gấp đôi như vậy. Có lẽ người đàn ông bản lĩnh trong con đã dần bị ăn mòn bởi thời gian , để giờ đây trở thành con người chai sạn và vô ơn...
Ngày trọng đại của cuộc đời con sắp đến, con trai mẹ phải vượt qua cuộc chiến đầy cam go và khắc nghiệt của vũ môn quan... Khát khao đậu vào ngành Luật hẳn là một điều khó khăn ở thời điểm bấy giờ , khi mọi thứ đều trở nên cao xa. Cả nhu cầu xã hội và cả con trai mẹ cũng đang muốn thành một luật sư giỏi, ít ra còn có chút danh vọng chứ không đòng đưa theo cái khốn cùng của hoàn cảnh bơ vơ lúc này. Nghe nói đâu thủ khoa sẽ có học bổng. và mẹ ạ , con trai mẹ đang dồn hết tâm sức vào đấy đây , để khỏi phải ăn nhờ vào những đồng bạc mà cái người tên "cha" ấy phải đánh đề hay gián tiếp cắp của sau những màn "chém giá" xe ôm mà có... Ít ra con trai mẹ cũng đỡ đau khổ hơn khi những ngày tháng tới đây chỉ phải học mà không cần làm lụng như cái hồi mà cậu bé 17 tuổi phải còng lưng vác nặng ở bến xe thị trấn.
Người ta đua nhau đến các lò luyện ở thành phố. Mẹ ạ! Con nghe thấy chúng bạn bơi cả xuống cái nơi nóng nực ấy để sáng sáng chạy vòng quanh sân vận động, trưa trưa ra bờ hồ.. chiều chiều nhoi ra biển còn tối tối lại lòng vòng tụ tập ăn uống. Con trai mẹ cũng muốn thử cảm giác ấy lắm, nhưng số phận dặn con chỉ nên tự lực cánh sinh , tự thân lo cứu lấy mình, tự nỗ lực, có đêm phải tự lau nước mắt đấy mẹ thân yêu !!!
Chúng bạn con nó bảo thành phố vui lắm, con quyết tâm dọn đồ về nhà , ít ra còn được bên mẹ. ý con là bên hơi ấm của mẹ đã quyện quá sâu vào ngóc ngách nhà mình. không ít lần con bị người đàn ông tên cha làm phiền quấy rối sau những cơn say bê bết ngoài xóm chợ. Hàng đêm phải thấp thỏm lo sợ ông ta sẽ dùng những lời đay nghiến để bàn xát con... Con cố chịu được mẹ ạ." Dù đúng dù sai ông vẫn là ba con"... mẹ đã từng dạy con như thế , vâng! Vì tin mẹ , yêu mẹ nên con sẽ tôn trọng ông cho đến khi con không còn đủ khả năng ấy nữa. Con trai mẹ cứng cỏi hơn rồi. Những đêm thức ôn bài 2 3 giờ sáng , con vẫn nghe thấy tiếng lục đục sau nhà.... Con không hiểu vì con đang cố nghĩ mọi thứ tốt đẹp hơn lên hay mọi thứ tốt đẹp ấy đang liếm láp gần con để an ủi , động viên con thay mẹ. Cha đang nấu cái gì đó cho con. Niềm tủi hờn làm sao có thể gột rửa nhanh như vậy, ấy là chưa kể cái định kiến rằng ông ta đã làm mẹ uất đến chết làm con cứ coi ông như kẻ hãm hại mẹ. Con làm sao đủ lạc quan để tin tưởng rằng ông là người tốt như mẹ vẫn hay nói. Không đâu mẹ ạ... con biết ông ta, cha con đang quan tâm con đấy, máu mủ ruột rà sao mà không thương con được, nhưng chính con cũng đang an ủi con đấy. Con biết lúc này mẹ cũng phã những hơi mắt cay xè vào lòng ngực con, ở cõi tuyền đài lạnh lẽo mẹ cũng đang khóc thương cho những con người như vậy.
Ước mơ của con không thành, con trở thành một kẻ bơ vơ giữa cái xô bồ thành phố , con được xuống thành phố mẹ ạ! Chắc mẹ biết mà, không phải học hành hay gì cả, mà con đang muốn trải nghiệm cuộc đời. Những ngày cuối cùng của giai đoạn rút cho kì thi là những ngày tháng không thể nào quên trong cuộc đời cậu trai bé bỏng của mẹ. Nếu như không gặp lại dì út, không đọc thư mẹ thì chắc lúc này con đã là tân sinh viên trường Luật, và tương lai là 1 luật sư vô nhân tính. Bỡi lẽ sắp chạm ngưỡng cửa quyết định cuộc đời thì cái le lói nào đó của tình người và niềm tin vào cuộc sống lại hiện lên trong con. Con đang muốn thách thức cuộc đời, con đang rơi vào cuộc chơi của những kẻ tàn ác với mẹ, những kẻ chà đạp lên quyền sống và hạnh phúc của người khác thì con lại biết cái sự thật mà với con không hề tốt đẹp gì.
"Con trai yêu, mẹ mong là con sẽ nhận được thư này sớm. Thói quen viết thư cho con chắc hóa kiếp mẹ vẫn là một người chăm chỉ như vậy. Nhưng đau lòng thay đây lại là lá thư cuối cùng của cuộc đời này mẹ được gởi tới con trai. Thật ra con không cần phải oán thán ba con, vi thực chất ra ông không phải là ba ruột của con,.... Con trai! Vì quá yêu thương mẹ nên ông đã cãi lời nội để theo mẹ đến sống ở vùng núi này. Mọi chuyện chắc sẽ vẫn bình thường vì ông rất yêu thương con trước sự bỏ bê của ba ruột con, thế nhưng do nội vì đau khổ mà mất. Ông cũng khủng hoảng nên đâm ra như vậy. Chứ đã từ bỏ tất cả để theo mẹ con mình thì chắc chắn ba con là người rất tốt.....". con nhớ như in hằn những dòng thư ấy của mẹ. Đúng mẹ ạ ! sau này nghĩ lại con mới nhận ra, hóa ra đâu phải cứ ruột rà thì mới thương yêu nhau. Ông đã vô cùng tốt khi không để con một mình giữa cuộc đời to lớn này. Chắc đó là điều duy nhất ông làm để thể hiện tìn cảm với con sau than thuốc bổ mà ông sắc cho con ngày con luyện thi. Ý là ông vẫn thương con nhưng theo cách một người dưng mẹ ạ! Con hận con quá vì suốt từ ngày mẹ mất con đã không thương ông, không đối tốt với ông. Con người tội nghiệp mắc lỗi lầm quá lớn với " bà nội". Vâng, là do con quá bi quan trước cuộc đời, ý n