Tổ ấm

Tổ ấm

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 354

Tổ ấm

>- Mày cũng có tiền à? Chắc là con vợ mày nó bố thí cho mày một ít chứ gì? Tiền này, mày phải bù sức lực cho anh em vừa phải ra tay đánh mày một trận. Còn tấm ảnh hỏng này, mày giữ làm gì?
Giang vừa nói vừa xé tấm ảnh ra làm đôi. Hùng đau đớn như chính mình đang bị xé ra làm nhiều mảnh.
- Thả nó ra! – Giang ra lệnh – Đây là tiền mời anh em đi ăn sáng. Cám ơn các chú đã hỗ trợ anh kịp thời. Các chú phải nhớ mặt thằng này! Từ giờ trở đi, cứ gặp hắn đâu là đánh đấy cho tao.
Hùng khuỵu xuống nền nhà. Hằn bò đến chỗ tấm hình vừa bị Giang xé làm đôi. May quá! Nụ cười vô tư của con hắn vẫn nguyên vẹn. Hắn đút vội nửa tấm hình vào túi rồi lê từng bước khó nhọc. Tiếng cười khả ố của bọn Giang cứ đuổi theo hắn.
- Nhớ là 10 ngày nữa phải trả tiền tao đấy! Không thì mày sẽ không có chỗ chôn thân đâu!

Hùng lê bước trở lại ngôi nhà của hắn. Cửa vẫn đóng im ỉm. Chiếc hộp quần áo mà hắn bỏ lại tối qua vẫn lăn lóc bên vệ đường. Hắn Uể oải ôm chiếc hộp giấy ra nhà vệ sinh công cộng để thay quần áo. Máu khô lại, bết thành từng dòng trên khuôn mặt đen sạm của hắn. Giờ không còn thời gian mà than thân trách phận nữa. Hắn phải làm lại cuộc đời. Bằng mọi cách làm lại cuộc đời để có thể đi tìm con.
Thay quần áo, tắm rửa xong, Hùng đi tìm một căn nhà trọ. Phải có chỗ ở mới có thể tính chuyện làm ăn được. Giờ phải quay lại với những mối hàng cũ mà hắn đã từng làm ăn trước khi bị bắt. Hi vọng không phải ai cũng bội bạc, mất dạy như thằng Giang.
Suốt cả ngày, Hùng đi lang thang khắp các dãy trọ nhưng đâu cũng lắc đầu từ chối. Chỗ thì không cho người độc thân thuê, chỗ thì phải trả tiền trước ba tháng mới được thuê. Mà hắn làm gì có đồng nào.
Hùng tìm đến những mối quen biết cũ. Nhưng tất cả đều e ngại khi nói đến chuỵên làm ăn. Chỗ thì không gặp. Chỗ thì từ chối thẳng thừng. Họ sợ công an vẫn đang theo dõi Hùng nên làm ăn với hắn sẽ là một mối nguy hiểm lớn.  Vài người bạn hợp tác làm ăn cũ vứt cho Hùng mấy trăm ngàn như bố thí cho kẻ ăn xin nơi đầu đường xó chợ. Hùng ném thẳng số tiền nhỏ mọn ấy vào mặt chúng rồi bỏ đi trong sự bất lực.
Trời bắt đầu tối. Hùng ngồi bệt xuống vỉa hè. Dòng người vội vã quay về nhà sau một ngày lao động mệt nhọc làm hắn chạnh lòng. Giờ hắn không còn chỗ nào để về. Không ngờ, cái ngày được tự do lại trở thành bi kịch đối với hắn. Mùi thịt nướng làm bụng hắn cồn cào. Đã hơn một ngày hắn chưa có cái gì vào bụng. Cơn đói ùa đến khiến tay chân hắn nhũn ra. Đôi bàn chân tê dại vì một ngày đi bộ đã không còn đủ sức để nhấc lên được nữa. Hắn ngơ ngác nhìn quanh và nhận ra mình đang ngồi trước cửa một quán phở.
- Thằng khủng kia, ra chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ. Mày ám ở đấy thì ai còn dám vào quán của tao nữa! – tiếng ông chủ quán lanh lảnh như đàn bà.
Hùng ngơ ngác nhìn quanh.
- Mày chứ còn ai nữa mà nhìn. Đúng là khùng. Mày có biến không tao cho một trận nhừ tử giờ!?
Hùng mệt mỏi đứng dậy. Hắn thấy ân hận vì đã không cầm số tiền vừa được mấy thằng bạn hữu ngày xưa bố thí. Mặt hắn cúi gằm. Chợt Hùng bật cười thành tiếng. Hắn nhận ra bộ dạng không khác gì một gã điên của mình. Quần áo bê bết đất. Đôi giầy vải đã rách bươm sau một ngày cuốc bộ khắp các hang cùng ngõ hẻm. Hùng lại ngồi thụp xuống trước cửa một quán cơm. Mùi cơm, mùi hành, tỏi phi níu chân hắn. Cơn đói lấy đi của hắn tất cả sức lực. Hùng nằm dài ra đất. Tay chân bắt đầu có cảm giác tê dại. Cảm giác tê tê ấy lan dần đến khắp cơ thể. Khó thở. Cái đói khiến hắn không còn bất cứ một chút sức lực nào nữa.
- Nè! Dậy mà ăn rồi biến đi chỗ khác để người ta còn bán hàng chứ.
Tiếng nói vừa lạnh lùng, vừa ấm áp của một người đàn bà làm hắn giất mình. Bát cơm cùng những món ăn thừa của khách để lại đang ở ngay trước mắt hắn. Hùng nhìn người đàn bà to béo có khuôn mặt dữ dằn với vẻ đầy biết ơn rồi cầm vội bát cơm nhai ngấu nghiến. Đây là bữa cơm tự do đầu tiên sau năm năm ngồi tù. Vừa ăn, nước mắt hắn vừa chảy tạo thành một rãnh sâu hoắm trên khuôn mặt dính đầy bụi đường của hắn. Nhục! Đời hắn đa qua nhiều chông gai, nhiều khi không còn hạt gạo nào trong nhà nhưng hắn chưa bao giờ phải đi ăn xin nhục nhã như thế này. Miếng cơm tự do đầu tiên với hắn sao mà mặn chát những đắng cay, tủi nhục và cả nỗi hận thù người vợ phản phúc. Giá Xuân không bỏ hắn đi trong lúc thất cơ lỡ vận thì chắc hắn sẽ không phải chịu nhục nhã thế này!
Những suy nghĩ cơ cực ấy cứ tuôn chả cùng những miếng cơm lạnh ngắt, khô khốc.
Hắn đưa lại chiếc bát sạch trơn cho người đàn bà to béo bằng cả hai tay cùng ánh mắt đầy hàm ơn.
- Cháu cám ơn cô nhiều.
- Thanh niên sức dài vai rộng thế này, đi kiếm lấy mà ăn chứ. Sao phải đi tha hương cầu thực khổ sở thế này?
- Bác có việc gì không, cháu làm với. Cháu vừa ra tù, vợ con bán nhà, bán cửa bỏ đi nên giờ cháu chả còn ai thân thích, chả

1 234[5]6789
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Teya Salat