Disneyland 1972 Love the old s
Trở về

Trở về

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 134

Trở về

nhớ cái cảm giác gió lùa vào khe cửa, lạnh tím tái đôi chân trần.
Thế mà, dòng thời gian ác nghiệt ấy, sao không vùi lấp đi trí nhớ của anh? Dòng đời vẫn ngược xuôi, vẫn xô bồ ngoài kia ấy, sao chẳng chịu quét đi những kí ức tuổi thơ còn lại?
Người đàn ông trung niên đứng bên kia hàng rào, nhìn cậu trai trẻ đang trầm ngâm cạnh góc tường cũ, trên khuôn mặt già nua khắc khổ của ông khẽ nở nụ cười. Nụ cười giống như thấu suốt được điều gì. Giống như, ông đọc được suy nghĩ, nhìn được cảm nhận của chàng trai trẻ.
Ông cũng đâu biết cậu trai trẻ đó có cảm thấy như vậy thật không, nhưng vẻ mặt đó, những hành động đó, làm ông như nhìn thấy hình ảnh của chính mình, làm ông nhớ chính mình đã từng có khi nào giống như thế.
Ông đi vào nhà, ôm bàn cờ tướng đã cũ ra, đi sang sân của căn nhà cũ, khoảng sân cỏ dại mọc kín.
- Này chàng trai trẻ, ngồi xuống đánh cùng tôi ván cờ. Ngày xưa bố cậu cũng hay đánh cờ với tôi lắm đấy.
Chàng trai trẻ giật mình, giống như vừa bị dứt ra khỏi dòng hồi ức. Cười cười ngồi xuống phía đối diện.
- Lâu rồi không gặp bác. Bác vẫn khỏe chứ ạ?
Bác già cười cười đặt quân cờ xuống bàn, "cộp" một nhát:
- Ừ, vẫn khỏe.
Mặt trời dần dần ngả về rặng núi nhàn nhạt, mờ mờ ở phía Tây. Nắng nhạt dần.
- Chiếu tướng.
Giọng chàng trai trẻ vang lên, chấm dứt thế cờ dang dở.
Bác già trầm ngâm, đôi mắt già nua nheo lại, vẫn dán chặt bàn cờ.
- Đúng là hậu sinh khả úy.
Sương giá lẳng lặng giăng khắp các ngóc ngách. Chàng trai lẳng lặng giúp bác già thu lại bàn cờ, vừa kịp cất đi những quân cờ đầu tiên. Thì bất chợt, nghe thấy bác già cất tiếng:
- Này chàng trai trẻ, năm xưa bố tôi cũng muốn tôi ngồi lại cùng đánh cờ với ông như thế này.
Chàng trai đưa mắt nhìn bác già chăm chú, như muốn nghe cho hết lời ông muốn nói.
- Bây giờ tôi cũng muốn con trai tôi ngồi lại đánh cờ với tôi.
Chàng trai lên tiếng, giọng nói có chút ngập ngừng:
- Vậy con trai bác... không bao giờ đánh cờ với bác sao?
Bác già khẽ lắc đầu, vừa đưa đôi tay già nua xếp những quân cờ còn lại thành một bàn cờ không hoàn chỉnh, vừa trả lời:
- Chúng nó còn ở phương trời nào xa lắm.
Mặt trời đã khuất bóng, đêm dần buông.
Giữa hai người một già một trẻ, là một ván cờ mới dang dở.
Minh Nguyên
 






1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)