Teya Salat
Viết về mẹ!!!

Viết về mẹ!!!

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 444

Viết về mẹ!!!

yển từ yêu thương sang giận dữ, lấy hết can đảm nói thẳng với ba rằng: "con không thích ba nói mẹ như vậy, có ngu gì thì cũng là người sinh ra con, nuôi con ăn học và là vợ của ba".
Năm đó tôi hai mươi tuổi.
***
Tôi lập gia đình, có con và cảm nhận về mẹ chuyển sang một cấp độ khác, một góc nhìn khác. Tôi không thích những bài hát, nhưng lời ca tụng về mẹ bởi tôi thấy điều đó giống như một sự kể công, một sự ghi nhớ công đức sáo rỗng. Với tôi, có con là niềm vui, là sự mong chờ của chính bản thân mình, chăm sóc, thương yêu con là chuyện hiển nhiên chả có gì là to tác. Tôi không có quan điểm sinh con để nhờ vả khi về già, cũng không có ý định sinh con để sau này nó nuôi lại. Tôi cực kỳ ghét cái lối nghĩ thiển cận đó, thế mà không hiểu sao, quanh tôi nhan nhản những con người hiện đại lại giữ nguyên cái suy nghĩ lỗi thời, lạc hậu như vậy. Nói thế không có nghĩa là tôi khó chịu với việc con cái chăm sóc ba mẹ. Đó là điều hiển nhiên giữa việc cho và nhận. Tôi thích xem đó là niềm vui hơn là nghĩa vụ và trách nhiệm. Mỗi khi tôi mua tặng mẹ một món quà, tôi thấy mình vui và tôi nghĩ người nhận hẳn sẽ cũng vui. Mỗi khi tôi hỏi thăm mẹ, tôi thấy mình hạnh phúc và tôi nghĩ, mẹ cũng sẽ hạnh phúc như thế. Cũng giống như khi tôi mua quà cho con gái, nó thích thú cười nhăn nhở, tôi cũng cười. Giống như khi tôi kể cho nó nghe chuyện linh tinh, nó yên lặng lắng nghe và bình luận vài câu chả ăn nhập gì, tôi thấy sung sướng. Nói theo thuyết nhân quả là cho gì nhận đó, khi cho niềm vui, ta sẽ nhận lại niềm vui, khi cho đi khổ đau, ta cũng sẽ nhận lại khổ đau....
Năm đó tôi ba mươi tuổi.
***
Mẹ thở dốc từng hơi, ngồi bệt xuống sàn nhà.Lau có chút xíu mà mệt quá.Để tí con lau choThôi, mày lo cho con mày đi, mẹ có mua con tôm bự lắm, làm cái gì cho nó ăn, tao thấy nó ốm rồi.Nó ốm đâu mà ốm, tại nó cao lên, mẹ thấy vậy thôi hàKhông, nó ốm thiệt, cái tay nó nhỏ xíu. Với lại nó đen thui, mà nó khoái ăn đồ tây quá, mẹ không biết nấu cho nó ăn. Nên đợi mày dìa nấu.
Mẹ vẫn vậy, vẫn càm ràm, nói nhiều và ca cẩm đủ thứ trên trời dưới đất. Đôi khi cách mẹ quan tâm khá độc tài và quân phiệt, kiểu như "tao nói đúng là nó đúng", nhưng dù kiểu nào thì cũng thể hiện sự quan tâm để cho tôi có được những thứ tốt nhất, những điều hay ho nhất – theo quan điểm và cách nghĩ của mẹ. Đổi lại, tôi chấp nhận và gật gù vẻ đồng tình, không tranh luận. Điều mà khi tôi 20, thậm chí 30 tôi không cách nào làm được. Tôi hiểu và thương mẹ theo một cách khác, không vồn vã, không khoe khoang, không chỉ trích. Chỉ đơn giản là mẹ cần lắng nghe...
Bây giờ tôi gần bốn mươi.
***
Tôi viết những dòng này, chỉ để ghi nhớ những cột mốc thời gian quan trọng có mẹ trong đời tôi. Chỉ để nhớ rằng, tôi có một người mẹ luôn quan tâm đến tôi theo một cách riêng mà không phải người mẹ nào cũng có thể làm được.
 







1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)