hấy người ta nôn. Có hôm, thằng Ti bị sốt, nôn trớ ra giường vậy là May nước mắt nước mũi chèm nhèm như khóc, bỏ ăn mất mấy hôm. Nghĩ thế, Đại Hoàn càng làm dữ.
Hắn lầm. May nhắm mắt để nhấn chìm cơn ghê sợ đang nô nức chạy dọc khắp cơ thể. May vẫn dịu dàng như không hề có bất cứ điều gì. “Đào Đại Hoàn ơi Đào Đại Hoàn, phen này mày coi như đã thua rồi nhé!”
Hôm sau, Hằng đến gặp hắn, giọng thách thức “Anh Hoàn Đào … Đại thua vợ rồi hả?” Thua là thua thế nào? Hắn thì thiếu gì trò. Thua keo này ta lại bay keo khác chứ lo gì.
Cái “keo” mà hắn bày ra thiệt ác. Hắn đổ mực lên áo trắng rồi thản nhiên bảo vợ “Giặt cho sạch đó nợ!”
May hì hụi ngồi giặt cái áo hết non nữa ngày.
Thế thì đã sao? Bữa cơm tối quây quần gia đình, Đại Hoàn ném đũa, giằng mâm “Đồ ăn thức uống kiểu chi ri hả? Đồ cho người ăn hay cho chó ăn mà cái thì mặn, cái thì ngọt. Nhìn nè, canh chi mà rau rục bấn như ri chứ?”
Hắn quát tháo chán chê rồi mang đổ tất tần tật vào sọt rác. Con Mickey, thằng cu Ti trốn chặt trong lòng mẹ khóc thét lên. Nước mắt May chảy dài. Hắn chỉ chờ có vậy. Hắn liếc mắt nhìn trộm vợ dò xem. Nhưng hắn vẫn chẳng thu được một chút kết quả nào. May chỉ đứng lặng nhìn mâm cơm tan hoang để nước mắt ràn rụa chảy.
Đào Đại Hoàn vẫn nghĩ sức chịu đựng con người là có hạn, sẽ đến lúc May bỏ cuộc buông xuôi. Lần này, May chỉ khóc nhưng ngày mai, ngày mốt cũng có thể là ngày kia, cô ấy gào thét, than trời kêu đất. Đến lúc đó, không cần Đại Hoàn lên tiếng mà chính May đích thân yêu cầu ly hôn, đường ai nấy bước. Nghĩ thế, hắn thấy đắc thắng trong lòng vô cùng. Mỗi ngày, hắn lại về với bộ dạng say xỉn khề khà la con mắng vợ. Đến bữa ăn, hắn hết chê chua chuyển sang chê mặn, hất bên này, lừa cái kia.
Mẹ Đại Hoàn nhìn cảnh ấy mà ức thay cho con dâu. Bên này, bà động viên dâu cố nhịn. Bên kia, bà khuyên ngắn, nhắn dài đến thằng con quý tử. Đào Đại Hoàn giờ này, đâu còn nghe thấy lời bà mẹ già của hắn nói nữa. Bên tai hắn chỉ có Hằng lúc dịu dàng, khi thách thức chua cay “Làm thằng đàn ông mà không bỏ nổi vợ là hèn!”.
Thật ra, Đào Đại Hoàn là tên sĩ diện hảo. Hắn ghét cay ghét đắng mỗi khi bị người ta khích tướng. Mà đã bị khích tướng thể nào hắn cũng phải làm cho bằng được kể cả nhảy vào lửa. Đặc biệt, những lời bóng gió chua ngoa của đàn bà cứ soi sói bám lấy khiến hắn không tài nào thoát ra được. Hằng biết vậy, đó là điểm yếu lớn nhất của hắn mà ả không thể bỏ qua. Đào Đại Hoàn mắc bẫy người đẹp như vậy đó.
Càng bị tình nhân khích, Đại Hoàn càng như con ngựa say máu. Hắn chính thức công khai mối quan hệ lăng nhăng bên ngoài với vợ.
Đầu tiên là việc hắn về nhà với chi chít những vết son trên áo, ngực. Hắn thản nhiên để nguyên cái nhày nhụa khắp đùi tạo nên từ thứ chất nhờn sau cuộc ân ái của hắn và người tình mang về gác chéo lên người May.
“Cái thứ đàn bà không biết ghen”. Hắn điên tiết dắt Hằng về nhà ăn cơm để giới thiệu với vợ.
May vẫn tươi cười niềm nở tiếp kẻ đang cố cướp chồng mình mà chẳng mảy may nhăn nhó tức giận.
Một buổi sáng đẹp trời “Anh Hoàn à! Em có chuẩn bị mấy món ngon, trưa anh đưa Hằng về cùng ăn cho vui nghe. Em cũng có chuyện muốn nói với hai người”.
“A! thời cơ đã đến. Chắc cô ta hết chịu nỗi rồi chứ chi. Thế nào hôm nay mình cũng bắt cô ta đồng ý ký vô đơn li dị cho mà coi”. Đào Đại Hoàn thấy chiến thắng như đang cận kề. Hắn tí tửng đến đón Hằng.
Bữa cơm với đầy đủ sơn hào hải vị nhưng Đại Hoàn vẫn hất bên này, gạt bên kia “Như ri mà cô biểu ngon à! còn biểu tui đưa bạn về, thiệt hiết chịu nỗi cho cô mà!”
May sẽ cười, đứng dậy, xuống bếp bê lên đĩa thịt nho nhỏ thơm ngào ngạt. Đại Hoàn gắp nhanh một miếng cho vào miệng. Vị ngọt đậm đà lan tỏa khắp vòm miệng, hương thơm lạ và đặc biệt vô cùng. Hắn thấy ngon, ngon lắm nhưng đang diễn kịch nên đành luyến tiếc nhổ toẹt miếng thịt xuống nền “thịt chi mà tanh quá trời tanh ri hả?” “Không ngon hả anh? Rứa chờ em chút xíu, món ni chắc chắn anh không thể chê vào đâu được”.
Đợi May quay đi, hắn hí hửng nhìn theo chờ đợi giây phút hoan hỉ. Hắn nghe có tiếng đánh “bạch” rõ to, giòn tưng và dứt khoát dưới bếp. Vợ hắn bước lên, tay bưng cái đĩa khá lớn, bên trên đậy chiếc nắp Inox vừa khéo. Hắn hồi hộp nhìn chiếc đĩa được đặt xuống ngay ngắn giữa bàn.
Không đợi May kịp ngồi trở về ghế, Đào Đại Hoàn với tay mở nắp đậy đĩa thức ăn.
Như một cái lò xo, hắn thả cái nắp Inox rơi lẽng xẽng xuống nền, hất mạnh chiếc ghế ra sau, lùi xa khỏi bàn mất năm bước. Bên cạnh hắn, ả tình nhân tên Hằng ôm lấy mặt hét toáng lên kinh hãi, chạy ra khỏi bàn.
Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn, cái đầu mới vừa bị đập nát gác lên trên.
“Cô làm chi rứa hở?”
May thản nhiên thò đũa gắp đầu rắn nâng cao để mấy giọt máu tươi nhỏ dài xuống đĩa.