có thể nương tựa, khi không có một công việc để làm, khi em trắng tay. Không biết có bao giờ (em cũng chẳng mong) em dùng đến quỹ đó không, nhưng ít nhất, em đã và có thể cho mình thêm 1 cơ hội để tồn tại, một con đường để đi khi đi vào ngõ cụt cuộc đời.
Em thấy mình biết yêu thương bản thân.
25 tuổi
Em đã từng lang thang 1 vài quán bar trong thành phố này. Một nơi mà chỉ cách đây vài năm thôi, em nghĩ mình chẳng bao giờ đặt chân đến. Lên, chỉ để ngồi vào ghế, nghe nhạc đập mà cảm tưởng như ai vỗ vỗ vào ngực mình. Thấy cũng hay, cũng lạ. Nhưng chưa một lần em nghĩ, lúc buồn, em sẽ lên đó để uống rượu giải sầu, vì em biết, giữa muôn người ở đây, em là kẻ lạc lõng. Nên là, em chỉ lên bar khi vui, khi đi đông người, khi ở cạnh em là những người em quen biết.
Em thấy vốn trải nghiệm của mình, theo một cách nào đó, lớn dần lên.
25 tuổi
Em học và em biết bơi. Em yêu nước. Yêu cái cảm giác chìm cả thân mình vào làn nước trong xanh, dẫu chẳng hiểu giữa hồ sâu, giữa biển rộng cái gì đợi chờ em, nhưng chắc chắn dưới đó không có những nỗi lo thường nhật, những tính toan cơm áo gạo tiền. Dù dưới biển kia là bất cứ thứ gì, cứ không biết là cái gì thì em sẽ không thấy sợ, không thấy phải đề phòng. Em vui, vì em có thể bơi, có thể dẫu 1 chút thôi, tự chủ khi ở trong làn nước, và cái nỗi sợ dưới nước kia cũng vơi được 1 phần nào.
Em thấy tự hào về chính bản thân.
25 tuổi
Em biết nấu ăn, biết thêu thùa, em ngâm chanh, ngâm sấu, ngâm mơ. Sáng dậy em đi chợ, chế biến thức ăn, để tối về nấu nướng và mang đi cả buổi trưa ngày hôm sau nữa. Em có thể làm được những điều đơn giản mà những người phụ nữ có thể làm. Thi thoảng rảnh và có hứng trong người, em cũng thoa lotion trước khi đi ngủ, thoa 1 lớp son trước khi đi làm. Em mặc váy, em đi giày cao gót. Em học yêu chính bản thân mình, em lo cho cuộc đời bé nhỏ của chính bản thân em. Em có một giá sách, trên đó bày biện những quyển sách em đã đọc đến vài lần, 1 cái bàn học mà em chủ yếu để đồ linh tinh là chính, một cái tủ nhựa nhiều ngăn đựng những thứ lặt vặt, và nhất là, 1 cái tủ lạnh để em bỏ thức ăn.
Em thấy cuộc sống của mình cũng trọn vẹn, đầy đủ như ai.
25 tuổi
Em có 1 tài khoản ngân hàng (dẫu chẳng bao giờ có tiền), một laptop, 1 xe máy. Em thấy mình giàu có hơn so với rất nhiều người. Dẫu em chỉ ở nhà thuê, nhưng ít nhất em vẫn có tiền để thuê nhà.
Em thấy mình tự chủ cuộc đời mình.
25 tuổi
Em có một cây đàn ghita (của bạn tặng). Trước kia khi hứng thú còn ngùn ngụt em cũng tự tập gảy gảy được mấy câu của bài Tuổi hồng thơ ngây (bài hát mà hồi sinh viên em rất thích, thích nghe vì em...thất tình). Sau rồi thì đúng như lời tiên đoán của cậu bạn, cây đàn giờ treo trên tường, thi thoảng dọn nhà em vẫn lau thật sạch sẽ cây đàn rồi tự nhủ lòng mình, để hôm nào phải học hành tử tế mới được. Và cái chép miệng tự nhủ của em, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác vẫn để đấy rồi thôi.
Em thấy mình có 1 thú vui nho nhỏ, dẫu chẳng đến đầu đến đũa.
25 tuổi
Em có một trang mạng xã hội, nơi mà em có thể trải lòng mình, em viết cho chính em mà không phải cho bất cứ ai khác. Người khác đọc thì cứ đọc, suy nghĩ gì thì cứ suy nghĩ thôi. Em thích viết, dẫu những thứ em viết ra nó cũng vu vơ như chính bản thân em thôi, nhưng em luôn giữ gìn những điều em cho tràn lên trang giấy. Và trang cá nhân của em, như một cái hộp vô tận để em có thể thoải mái diễn tả những nhìn nhận của em về cuộc đời này bằng câu chữ. Rồi một ngày rảnh rỗi nào đó, lục lại những điều xưa cũ, em thấy bật cười về những điều mình viết ngày xưa.
Em thấy em được sở hữu một điều với em là vô giá, dẫu cũng chỉ là ảo thôi.
25 tuổi
Em có những mối quan hệ, qua mạng. Dẫu chưa từng gặp mặt nhưng vẫn nói chuyện như những người đã quen biết từ lâu lắm. Nhìn nhau qua ảnh, nói chuyện qua điện thoại...uh thì, có những người đâu cần phải gặp nhau. Cứ chuyện trò thôi, và cứ không là gì của nhau cả. Để khi xa, đỡ phải nhớ về, đỡ phải bận tâm.
Em thấy cuộc đời này dài rộng lắm.
25 tuổi
Em tự thấy mình già rồi, làm văn phòng ngồi nhiều nên eo cũng không thon như trước nữa. Da cũng sạm đi nhiều, chẳng còn mịn căng như hồi trước. Chẳng mấy chốc mà đuôi mắt em có vết chân chim. Nên là, em ý thức phải dậy sớm thể dục, phải chăm chỉ rèn luyện. Tối nào, trước khi đi ngủ ý chí của em cũng mãnh liệt lắm, quyết tâm ghê lắm, hẹn giờ rõ sớm. Nhưng rồi, khi chuông reo, em vẫn vặn vẹo chui đầu vào gối, ngủ thêm 5 phút rồi 5 phút, kết quả là em cũng chỉ kịp dậy cho mèo ăn, đi chợ rồi chạy tất bật đi làm.
Em thấy mình vẫn là cô nhóc lười, luôn tìm cách để chiều chuộng bản thân.
25 tuổi
Em không sợ chết. Trải qua nhiều chuyện, em ý thức rằng, cuộc đời này là hư vô. Dẫu sống hay hay sống dở cũng chỉ là một cuộ