The Soda Pop
Giường

Giường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 277

Giường

h chẳng làm gì hết, cũng suốt ngày lang thang đánh bóng mặt đường như tôi.
Anh khoe cả đống tin nhắn của bọn học sinh từ vùng sâu vùng xa, có tin nhắn đại để là: "Em đang đi ăn kem, hai tay cầm hai que kem, vừa ăn vừa nhớ đến thầy...". Tôi phá lên cười, hai tay cầm hai que kem mà còn nhắn tin cho thầy được, thế thì nhắn bằng chân à. Công nhận đàn ông thích đi vùng sâu vùng xa, ở đó các anh thấy mình có giá, thấy mình được quan tâm...
Không biết đi vùng sâu vùng xa gặp ai anh có đề nghị người ấy viết văn không. Tôi chợt nhớ ra, anh khoe là có thời gian anh làm ở VINAPIMEX 25A Lý Thường Kiệt - Tổng công ty Giấy gì đó. Đề nghị mọi người viết văn hình như là thói quen nghề nghiệp của anh - để tiêu thụ được nhiều giấy.
Tôi chắc tôi không có đủ kiên nhẫn như anh đề nghị: chỉ cần bỏ ra ba tháng mỗi ngày viết ba trang – sáng một trang, trưa một trang, chiều tối một trang, ba tháng là chín mươi ngày sẽ được một cuốn sách hơn hai trăm trang. Ba tháng là bao nhiêu thời gian trong đời người. Ba tháng là đủ để gặp ai đó và làm đám cưới.
Tuần trước tôi vừa đi ăn cưới đứa em con ông cậu. Đứa em tôi gầy guộc bỗng trở nên già dặn trong bộ váy cưới, tóc tết như bó hoa, đẹp không thể tưởng tượng nổi.

3.
Trong phim Hàn Quốc đến đoạn này thể nào cũng phát hiện ra tôi và em là anh em cùng cha khác mẹ hay cùng mẹ khác cha, hoặc ít nhất là phát hiện ra hoặc tôi hoặc em bị bệnh ung thư. Trong truyện Nhật đến đoạn này thể nào em hay con mèo của em cũng đột ngột biến mất để tôi phải đi tìm để rồi phát hiện ra bao sự thật phũ phàng.
Nhưng rất tiếc, cả bố mẹ tôi và bố mẹ em đều là những người chỉn chu đến mức nửa đêm dậy đi vào toilet cũng chải đầu nghiêm chỉnh. Tôi và em cứ hiện diện sờ sờ ra đó, gần một năm không gặp, gọi điện em nhấc máy ngay từ hồi chuông thứ nhất.
Sau bữa trưa, trên giường người ta hay nói với nhau những chuyện gì? Và thực sự là tôi muốn gì? Tôi muốn xxx, muốn đọc và muốn viết. Nói như thể tôi chỉ cần một cái giường, một giá sách và một cái bàn. Thật ra, trong cuộc đời người ta cần nhiều thứ hơn thế.
Tôi đã gửi bản demo truyện Toilet lên mạng Internet. Có người bảo: "Chúng ta dõi theo không chỉ hai nhân vật trong truyện mà dõi theo chính mình". Có người bảo: "Tôi chỉ quan tâm xem cuối cùng nhân vật nam có xơi được nhân vật nữ không".
Thật ra, tôi cũng đã thử viết như tôi đề nghị với em: sáng một trang, trưa một trang, chiều tối một trang. Tôi không thể viết được đều đặn như thế. Nhưng người ta hay khuyên, hay đề nghị người khác làm những gì mà chính mình không làm được.
Năm nay, tôi chơi là chính. Nhiều ông bố, bà mẹ, nhiều bà vợ và bà người yêu cấm con, chồng, người yêu của mình giao du với tôi. Như thể trong tôi chứa một loại virut nguy hiểm.
Tôi bảo với em là tôi đang tu ở Chùa Trầm. "Chùa Trầm toạ lạc ở khu vực thắng cảnh núi Trầm thuộc thôn Long Châu, xã Phụng Châu, huyện Chương Mỹ, tỉnh Hà Tây. Chùa còn có tên gọi là chùa Long Tiên, được xây dựng vào năm Cảnh Trị thứ 7 (1669). Chùa đã qua nhiều lần trùng tu nhưng vẫn còn giữ được nhiều pho tượng Phật mang phong cách nghệ thuật thế kỷ 18-19 với những nét chạm khắc công phu, tinh tế. Trên nền cao tam cấp bằng đá của chùa, ở phiến đá chính giữa có chạm nổi hai con thằn lằn rất đẹp".
Thật ra về Chùa Trầm, theo cuốn "Non nước Việt nam", tôi chỉ biết có thế nhưng nghe tên Chùa Trầm rất gợi cảm.
Tôi bảo với em là tôi đang tu, tôi mua cuốn Thiền Luận ở một hiệu sách cũ ở Sài Gòn về đọc. Tôi thích đoạn: "Phước Châu Đại An hỏi: Tôi khao khát tìm hiểu pháp Phật, muốn hiểu nó như cái gì. Bách Trượng đáp: Hệt như cưỡi trâu tìm trâu. Hỏi: Hiểu rồi thì như thế nào? Đáp: Như người cưỡi trâu về nhà...". Tôi hiểu pháp Phật là ở trong mỗi chúng ta.
Dẫu sao tôi cũng là người được bình chọn và được một giải thưởng gì đó vì thành tích "Không chạy nhưng luôn tiến lên phía trước". Tôi không ngạc nhiên. Tôi được phát tờ giấy chứng nhận rằng chỉ có một số người cũng bằng tôi, ít ra trong buổi tối phát giải thưởng.
Lễ phát giải thưởng diễn ra vui vẻ và có nhiều rượu. Tôi có lên phát biểu, đại ý chân thành cám ơn Jonhny Walker và những người kế tục sự nghiệp của ông.
Sự nghiệp là cái gì đó hết sức to tát. Dạo này tôi hay phải đi đám ma. Nhiều người chết vì ung thư. Quàn ở Nhà tang lễ quốc gia, quàn ở Nhà tang lễ Bệnh viện Việt Xô, quàn ở Nhà tang lễ Thành phố.
Nghe đọc tiểu sử lúc truy điệu, tôi thấy mình là kẻ què quặt về đạo đức – chính xác hơn là què quặt lòng kiên trì. Những tấm gương phấn đấu từ một công nhân bình thường, đi học rồi được bổ nhiệm là phó phòng, trưởng phòng, phó giám đốc, giám đốc...Bao nhiêu thăng trầm. Nụ cười ranh mãnh từ trên tấm ảnh thờ, như thể còn có một cái nháy mắt: Choáng chưa?
Tôi chẳng nhớ được năm nay tôi đã làm gì để đến nỗi được giả

1[2]345
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)