Lạc mất thiên đường

Lạc mất thiên đường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 155

Lạc mất thiên đường

ký ức.
Tôi nhâm nhi chút sữa đậu nành nóng và suýt xoa thổi củ khoai lang vừa được chị ta đưa rồi chợt nghĩ về ông cụ đã chạy xe chở tôi về trên một đoạn đường xa lúc chiều nay, khi được hỏi về thiên đường, ông đã im lặng. Bất giác, tôi đã hiểu, thiên đường với mỗi người dường như là mỗi khác. Như một hộp màu sáp, màu căn bản thì chỉ có xanh đỏ vàng, vậy mà lại làm nên cả khối màu sắc khi chúng được trộn lại với nhau.
Ngày thứ ba, tôi lại tiếp tục khám phá các ngõ ngách của Đà Lạt. Tôi đi qua một dãy nhà đã được xây rất lâu theo kiểu Pháp, đẹp tuyệt! Tôi luôn bị mê hoặc bởi những thứ xa xăm cũ kỹ.
Tôi giơ máy ảnh "tạch" một cái, khi màn hình được mở lên, tôi ngạc nhiên nhận ra tôi đã chụp được một tấm ảnh đẹp. Trong ảnh, bên khung cửa tầng ba của một trong những dãy nhà. Cô gái đang vuốt ve con mèo tam thể... Tôi giơ máy ảnh và chụp thêm tấm nữa, lần này, cô gái trong ảnh đang nhìn vào ống kính, cô cười.
Cả hai tấm ảnh trông thật hay, tự nhiên đến hết mức có thể. Chúng đẹp một cách huyễn hoặc, tôi vẫn luôn có cảm giác cô ấy như một nàng công chúa đang sống trong một toà lâu dài ở một thiên đường nào đó... của riêng cô.
Rồi tôi lại ra đi. Lại giơ máy ảnh nhiều lần và lại tìm được nhiều tấm ảnh đẹp. Có một con chó trông rất ngơ ngơ. Nó nhìn tôi qua những thanh sắt hàng rào, một cái nhìn rỗng tuếch, "tách" tôi đã bắt được nó và nó quay đi, thong dong, như chẳng quan tâm người nhiếp ảnh vừa rồi đã tự ý chụp nó và không thèm xin phép.
Khi tôi xem lại tấm ảnh, tôi đã nhìn thật lâu. Đâu đó trong sự rỗng tuếch của đôi mắt con vật ấy, tôi thấy chính mình... đâu đó, một tôi rất xa, rất lạ lẫm.
Có lẽ, thiên đường là một cái gì đó có tồn tại nhưng nó không có thật. Giống như mỗi con người, trong một lúc nào đấy chúng ta đã từng tồn tại rồi lại biến mất, chỉ một lúc nào đó thôi chúng ta đã từng là có thật, thật giống như thiên đường vậy.
Tôi đã ngắm khung cảnh phía sau của căn phòng nơi tôi trọ hằng giờ vào cái hôm cuối cùng ở Đà Lạt.
Tôi bắt đầu cảm thấy nhớ Sài Gòn.
Đã có lúc tôi nghĩ tôi sẽ tìm ra thiên đường ở đây và sẽ sống trong đấy mãi mãi vì sự mệt mỏi nơi phố thị đã khiến con người tôi không còn chút sức lực nào để tiếp tục... Vậy rồi, khi bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm ấy, tôi mới biết hoá ra mình đã tìm được thiên đường rồi. Phải, đó chính là nơi đã khiến tôi mệt mỏi nhưng khi tôi bắt đầu rời bỏ nó tôi mới nhận ra nó là thiên đường vì tôi đang khao khát để quay lại, để tiếp tục...
Sẽ chẳng có ai biết mình đang ở thiên đường nếu họ không chấp nhận hiện thực họ đang ở thiên đường.
Giống như khung cảnh trước mặt tôi giờ đây là mảnh vườn có một cây ổi đào ở góc sân với vài ba quả ổi chín năm lăn trên nền cỏ xen chúc giữa những bụi cúc dại. Những trái ổi đã bắt đầu phân huỷ, chúng bắt đầu bốc mùi thối và khiến cho bức tranh trở nên chân thật hơn...
Chẳng bao giờ có thiên đường cả bởi vì thiên đường chính là con người. Đột nhiên một ngày, chúng ta được sinh ra, tồn tại rồi biến mất, để lại cả một thiên đường.
18.03.2014
Yone Đỗ Trân
 
 






1[2]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

XtGem Forum catalog