Old school Easter eggs.
Forget me not

Forget me not

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 264

Forget me not

i được một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen tới đón cậu ấy về. Điều đó càng làm cho chúng tôi muốn tìm hiểu về Pi. Tôi cũng hâm mộ Pi, nhưng không phải vì thành tích học tập cao ngất ngưởng của cậu ấy, mà vì...
Có đôi lần tôi lên thị trấn chơi, tôi đi cùng anh Dương, bởi đối với tôi thị trấn là một cái gì đó lớn lắm, có nhiều nhà đẹp, nhiều xe cộ này, chứ không yên tĩnh như cánh đồng lưu ly của chúng tôi. Đôi lúc có vài đứa trên thị trấn hỏi tôi là, nhà ở đâu, tôi nói là đồng hoa lưu ly, nghe xong chúng tròn mắt ngạc nhiên.
Lại nói về Pi, lần đó tôi thấy cậu ấy đi ra khỏi một ngôi nhà lớn, có sân vườn. Cậu ấy đi một mình, thong dong trên phố, rồi bước vào một cửa hàng bánh mỳ, tôi thấy cậu ấy xách một túi bánh mỳ to lắm. Rồi cậu ấy rảo bước đi ra về một con ngõ nhỏ trong khu phố ở thị trấn. Tôi đã đi theo Pi vì tò mò, cậu ấy mang theo túi bánh mỳ đó, đi vào khu phố của những đứa trẻ con lang thang, rồi cậu ấy phát bánh mỳ cho chúng, khi đó tôi nhìn thấy Pi cười, lần đầu tiên tôi thấy Pi cười tươi như vậy. Và cũng kể từ lần đó, tôi hâm mộ Pi theo lý do của riêng mình tôi.
3. Như những hạt nắng
Chuyện ở trường học của tôi cũng chẳng trở nên tốt đẹp gì hết, nhất là sau những tháng ngày mẹ không ở bên chúng tôi nữa, tôi đã rất cố gắng để làm cho mọi chuyện theo những ý nghĩa tốt đẹp hơn, tuy nhiên không phải lúc nào nó cũng tốt đẹp cả.
Những trò nghịch dại của đám con trai trong lớp tôi, ngày một trở nên khủng khiếp hơn thì phải, chúng bắt đầu chơi trò cướp giật những bức tranh của tôi.
Có một ngày...
Khi đó tôi đang đi thẩn thơ trong góc của sân trường, thì bị đám con trai ngổ ngáo của lớp tôi và mấy thằng con trai lớp bên nữa, chúng chặn đường tôi, như cái cánh xưa nay chúng vẫn làm vậy...
- Hi...Lưu Ly yêu quý! Một tên nhỏ thó nói.
Tôi im bặt, cố tỏ ra không sợ hãi những chân tôi vẫn run run...!
- Tụi này nghe nói, bạn mới vẽ được mấy bức tranh đẹp lắm, cho xem thử đi!
- Không...Tôi ôm chặt lấy chiếc cặp của mình.
- Sao vậy? Mọi hôm cậu ngoan ngoãn lắm mà.
Tôi im bặt.
Một đứa trông to con lắm, sang giằng lấy chiếc cặp của tôi, tôi giằng lại, nhưng chẳng được, cuối cùng tôi chịu thua và để chúng cướp mất đi những bức tranh mà tôi vừa mới vẽ.
Tôi ấm ức, tức tối nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc khác. Tôi khóc, khóc nhiều lắm.
Khi đó, tôi đi đến một nơi, theo tôi là xa nhất trong cánh đồng hoa lưu ly của chúng tôi. Mỗi khi gặp chuyện buồn tôi vẫn hay tới đó để nói chuyện với mẹ theo cách của riêng tôi.
Tôi ngồi phịch xuống thảm cỏ héo úa, vì khi đó là mùa đông, trời thì xám xịt lạnh ngắt. Rồi tôi khóc, nức nở khóc.
- Sao cậu khóc ở đây vậy Lưu Ly?
Các bạn biết đó, khi ấy tôi ngạc nhiên và sợ hãi vô cùng, vì ngoài tôi ra chẳng ai biết nơi này, và khi tôi quay lại tôi lại càng ngạc nhiên hơn, khi thấy người đứng trước mặt tôi, không ai khác chính là Pi.
- Sao...sao...Tôi lắp bắp nói chẳng thành lời
- Sao tớ lại tới được đây đúng không? Pi cười
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt vẫn tèm lem trên vòm má.
- Đừng khóc nữa, trả lại cậu này.
Nói rồi, Pi lôi từ trong chiếc ba lô nâu của cậu ấy ra một xấp tranh của tôi.
- Tại sao...tại sao cậu lại lấy được?
- Đó là chuyện của tớ, chuyện của cậu bây giờ là cầm lấy và ngừng khóc.
Pi khẽ mỉm cười!
Rồi Pi dúi mấy bức tranh vào tay tôi.
- Cậu vẽ đẹp lắm, đừng từ bỏ đam mê nhé!
Nói rồi, cậu ấy đi thẳng về phía cánh đồng, mau chóng và mất hút sau những rặng cây cam trồng ở rìa thung lũng.
Tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mắt mình, tôi bị cướp mất tranh, rồi sau đó lại được cậu bạn mà tôi thầm mến mộ lấy lại.
Tôi miên man suy nghĩ, rồi tự mỉm cười, tôi đứng dậy và đi về nhà, những tia nắng mùa đông khẽ dải nhẹ trên bước chân tôi.
...
Sau lần đó, tôi không thấy Pi lạnh lùng như cái cách mà tôi thường nghĩ nữa, cậu ấy cười nhiều hơn thì phải, ít nhất là đối với tôi. Thi thoảng lên thị trấn tôi có gặp cậu ấy, rồi hai đứa nói chuyện, lúc đó tôi mới thấy cậu ấy không lạnh lùng và ít nói đâu, cậu ấy nói nhiều là đằng khác. Chúng tôi nói chuyện về những bức tranh, về ngôi nhà của chúng tôi trên cánh đồng hoa lưu ly.
"Cậu có một căn nhà thật tuyệt, trên một cánh đồng tươi đẹp"
"Nhưng mọi n

12[3]456
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)