Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lý trí thắng, trái tim có buồn không?

Lý trí thắng, trái tim có buồn không?

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 215

Lý trí thắng, trái tim có buồn không?

cô hét lên. Những tưởng cậu sẽ tức giận bỏ đi, thế mà cậu lại im lặng ngồi bên cô hàng giờ làm cô thấy giận bản thân mình ghê gớm.
Nhưng ngày sau đó, cậu nhẹ nhàng bên cô, khi là tờ giấy nhắn ngộ nghĩnh, khi là chiếc kẹo ngọt, có khi thì chắn ngang trước cửa phòng chỉ để xòe tay ra bắt lấy tay cô thật nhanh chúc cô gặp may mắn. Rảnh rỗi, cậu kéo cô đi trong vô định. Cô chỉ nhớ, cậu đã chở cô đến một nơi mà cô cho là nơi đẹp nhất thế gian. Ở trên cao đó, cô có thể phóng tầm mắt ra xung quanh không gian bao la rộng lớn. Nhìn thấy ánh đèn của từng ngôi nhà sáng lên khi đêm về ấm áp, thấy bầu trời sao lấp lánh. Nơi giao hòa giữa trời và đất, tất cả như thật gần chỉ cần đưa tay ra là cô có thể ôm trọn mọi thứ vào lòng. Những ngọn gió đầu hè mươn trớn mái tóc dài đen mượt của cô, se lạnh, thoải mái và bình yên. Chẳng phải nói gì nhiều, cô và cậu cứ ngồi thật lâu bên nhau như thế. Rồi đột nhiên, cô thấy mình ấm áp hơn thì ra chiếc áo khoác ngoài của cậu đã yên định trên đôi vai nhỏ bé của cô. Dường như trái tim cô đã lệch mất một nhịp. Khi đã quá quen với những cử chỉ quan tâm của cậu, vô tình cô chẳng để ý tới những gì xảy ra xung quanh mình nữa. Cho đến lúc mọi người trong đoàn xì xào về mối quan hệ của cậu với cô, những lời đồn, những lời trêu chọc càng nhiều. Cô mới để tâm đến. Cô im lặng chờ xem cậu nói gì về điều đó bởi chính cô cũng muốn biết? Nhưng cậu cũng chọn cách im lặng như cô. Cô biết, cậu có người yêu rồi mà, giữa hai đứa không đơn giản là bạn cùng đoàn thực tập nữa thì cũng chỉ là bạn tốt mà thôi.
- Sao cậu lại tốt với tớ thế? - Cô ấp úng.
- Vì chúng ta là bạn.
- ...
- Thế nên tớ với cậu là bạn tốt Ngọc "ngố" ạ. - Cậu nói thêm.
- Ai ngố chứ? - Cô lại gõ đầu cậu như cậu vẫn thường làm thế với cô. - Một cái gõ thật mạnh và thật đau.
" Bạn tốt" Cô lẩm bẩm. Có lẽ, cũng chính từ lúc ấy mà ánh mắt cô luôn tìm kiếm cậu. Cô có thể mường tượng ra cậu từ cái dáng đi quen thuộc, đến cái cách cậu chơi bóng với lũ trò nhỏ, cả khi đang tranh luận hăng say với vài người bạn khác trong đoàn. Với cô, cậu vẫn nổi trội theo cách của riêng mình. " ... Cậu cho tớ cảm giác bình yên và tin tưởng, cho tớ biết được cảm giác được quan tâm và chia sẻ. Không chỉ riêng mình tớ, cậu đối với ai cũng vậy ư?" Dòng băn khoăn đó như nhắc cô nhớ rằng: với cậu, cô đơn thuần là một người " bạn tốt".
Cô nghĩ về cậu, nhắc tên cậu nhiều hơn trong trang nhật kí. Cậu là chủ đề trong câu chuyện kể với tụi bạn thân, chúng bắt đầu chọc ghẹo cô với những câu bông đùa kiểu như là " em đã biết yêu" hay đại loại như là "nàng đã hồi xuân trở lại", cô đâu đã già cơ chứ, lũ bạn cô chẳng phải nói quá lên rồi sao, tuổi cô vẫn còn trẻ, tâm hôn cô cũng còn rất trẻ... nhưng không hiểu sao lúc ấy cô chỉ biết ngồi yên chịu trận. Yêu ư? Đây có phải là tình yêu như người ta thường nói? Rõ ràng, cậu xuất hiện mỗi khi cô gặp khó khăn, mệt mỏi, khi cô yếu mềm cần giúp đỡ. Cậu có mặt thật tình cờ khi cô nhớ về cậu. Cậu bên cô trong những đêm hè trong trẻo dạo quanh khuôn viên trường, cả trong giấc ngủ chập chờn của những đêm ôn thi tốt nghiệp... Cô không sao nhớ hết được. Nhưng, cô nhớ đêm cuối cùng của thời sinh viên, cô có hẹn gặp cậu. Khó khăn lắm cô mới có thể nói cho cậu biết tình cảm của cô, những thay đổi để thấy rằng hai từ bạn tốt không đủ để dùng cho mối quan hệ giữa hai đứa lúc này, ít nhất là về phía cô. Và cô muốn biết tình cảm của cậu? Cô không còn nhớ là cậu đã trả lời cô ra sao hoặc cô cố tình quên dòng kí ức ê trề ấy. Nhưng cô nhớ đêm đó là đêm đầu tiên cô khóc vì cậu. " Thỏa mãn chưa Ngọc? Có đau không? Ai bảo muốn xin ít dũng cảm từ lý trí để viết tiếp câu chuyện của ngày sinh nhật đó cơ? Lý trí lúc này chắc đang hả hê lắm nhỉ, khi nhìn trái tim đau đớn. "Tôi chỉ muốn sống thật với cảm giác của mình thôi mà?" trái tim tức tưởi " mà chính anh, lý trí, có bao giờ anh thắng được ước muốn của trái tim tôi?". " Cô bật cười khi đọc lại đoạn nhật kí mà chính tay cô viết, giờ phút nào rồi mà cô lại như nhà biên kịch viết câu truyện đó như không phải của riêng mình.
Lý trí có bao giờ thắng được ước muốn của trái tim?
Ra trường, hai đứa đi hai con đường riêng, cô quyết tâm không tìm tới cậu nữa, mặc cho hình ảnh cậu vẫn là nỗi nhớ, nỗi ám ảnh trong cô. Nó thúc cô dõi theo con đường cậu đi, tìm hiểu việc cậu làm qua những người bạn chung của hai đứa. Nó thúc cô liên lạc với cậu. Không ít lần không làm chủ được trái tim mình, cô đã tự vẽ ra những tình huống, những lí do vô thực chỉ để được nói chuyện với cậu dăm ba câu, đôi ba dòng tin nhắn. Chỉ cần thế thôi, hạt mầm của hạnh phúc, của hi vọng lại sinh sôi nảy nở trong trái tim cô. Lý trí biết trái tim bé nhỏ kia đáng thương hơn đáng trách, vậy mà nó vẫn khinh miệt trái tim ghê gớm. Nhưng nó cũng có biết làm gì đâu để thể hiện cái sự khinh miệt ấy, ngoài việc ở bên và vỗ về trái tim cô thôi không nổi sóng. Lâu thật lâu, công việc mới cuốn cô đi, cơm, áo, gạo, tiền luôn là những thứ giết chết niềm đam mê tuổi trẻ. Cô không còn thảnh thơi

12[3]45
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)