huyện với ai. Mà cũng chẳng biết nói gì. Giờ ra chơi, Hạ học bài, làm bài tập, hoặc gục xuống bàn tranh thủ ngủ vài phút. Hạ chẳng bao giờ để ý đến việc người xung quanh nghĩ về Hạ như thế nào? Đánh giá Hạ ra sao? Từ nhỏ, Hạ đã bị người ta ghét rồi. Hạ học giỏi, không vi phạm nội qui nên cũng chưa bao giờ bị thầy cô nhắc nhở. Mục tiêu của Hạ là cánh cửa trường đại học. Hạ như một cua rơ xe đạp, đã ngồi lên yên là lao thẳng tới đích.Nếu như Hạ biết, có một chàng trai hòan hảo như Vũ để ý, liệu Hạ có vui hơn? Thật khó trả lời. Bởi Hạ chưa bao giờ có bạn chứ đừng nói bạn trai. Cũng chưa hề biết cảm giác " được để ý". Cũng may là bọn con gái trong lớp không biết Vũ " để ý" Hạ. Nếu không, chắc chắn Hạ sẽ không được yên.
4. Cậu có nhớ, trong buổi liên hoan cuối năm lớp 11, có một người đã hát bài: "Tâm hồn" ( Nhạc: Huy Tiến - Thơ: Song Hào)? Cậu còn nhớ những câu này: "Mặt đất còn gai chông/ Bầu trời còn mưa gió/ Bao giờ em đau khổ / Hãy tìm đến với anh".
Cậu có biết, hôm đó, chàng "ca sĩ vườn" muốn gởi bài hát ấy, cái thông điệp ấy cho ai không? Cậu sẽ chẳng bao giờ đóan ra đâu! Là cậu đấy!
Là Hạ ư? Vũ đùa!
Hôm đó, Vũ vừa đàn ghita vừa hát. Giọng Vũ trầm và ấm. Tiếng ghita cũng thật ngọt ngào. Ánh mắt Vũ khi đó nhìn xa xăm. Dường như không hướng về một ai. Nhưng cũng dường như hướng về tất cả mọi người, trong đó có Hạ.
Khi tiếng hát vừa dứt, Vũ cúi chào, nhìn khắp các khuôn mặt trong lớp: " Bài hát này là thông điệp tôi muốn gởi tới một người...".
Trời ơi, cái dấu ba chấm ấy đã làm không ít đứa con gái trong lớp Hạ điên đảo, mất ăn mất ngủ. Hạ cũng vậy! Nhiều đêm sau đó, Hạ cứ thao thức. Không biết vì đâu? Vì chất giọng truyền cảm của "ca sĩ"? Vì giai điệu sâu lắng của bài hát? Hay vì ánh nhìn của Vũ? Rồi Hạ gạt đi, tự trách mình huyễn hoặc...
Giờ ra chơi, bọn con gái trong lớp tụ tập bàn tán xôn xao. Người hạnh phúc đó là ai? Chắc chắn là con gái rồi! Mà cũng chưa chắc! Bởi Vũ đẹp như con gái. Biết đâu, Vũ muốn gởi thông điệp tình yêu của mình đến một anh chàng nào đó? Hỏi, Vũ chỉ cười: "Bí mật!".
Điều bí mật ấy mãi mãi là bí mật. Bọn trong lớp đành hài lòng với kết luận là Vũ chỉ bịa để mọi người bàn tán cho vui. Vậy mà bây giờ, Vũ tiết lộ, người ấy là Hạ? Liệu có nên tin?
5. Xù ơi! Cậu có biết ai là tác giả của những" món quà" nho nhỏ thỉnh thỏang xuất hiện trong hộc bàn hay trong cặp của cậu? Cậu có biết, người ấy hi vọng, những "món quà" ấy tuy đạm bạc, nhưng có thể làm hồng lên chút xíu khuôn mặt tái mét và hai bàn tay run rẩy vì đói của cậu?
A! Lại là Vũ?
Đó là đầu năm lớp 12. Mẹ Hạ bỗng lâm bệnh, phải nghỉ việc không lương hơn một tháng. Chưa bao giờ cảnh nhà túng quẫn như thế, Hạ vất vả đến thế. Hạ phải vừa chăm mẹ, vừa làm việc nhà, vừa tranh thủ làm hàng thay mẹ. Những đồng tiền ít ỏi có được chỉ đủ thuốc thang và bồi dưỡng cho mẹ. Hạ thường xuyên đến lớp với cái bụng rỗng, run rẩy vì đói...
Lần đầu tiên phát hiện ra "món quà" trong hộc bàn, Hạ đã rụt tay lại, cả người cứng đơ vì sợ. Hạ chưa quên những con chuột chết, những xác thằn lằn khô quắt, thậm chí, có khi là một con cóc còn sống gói trong miếng giẻ...mà bọn trẻ con nhét vào túi hay vào hộc bàn của Hạ những ngày thơ ấu. Sao đến bây giờ chúng vẫn không buông tha Hạ? Hạ có lỗi gì với chúng?
Hạ đã định mặc kệ, không thèm để ý. Nhưng rồi, một mùi thơm rất quen thuộc bốc lên khiến Hạ đổi ý. Hạ rụt rè mở ra. Đó là một gói xôi đậu phụng rắc muối mè. Một mảnh giấy nhỏ đính kèm: "Chúc Xù ăn ngon!". Hạ ngước lên, nhìn quanh. Không ai để ý đến Hạ.
Từ đó, thỉnh thỏang Hạ lại có quà. Khi thì gói xôi, lúc trái bắp hay củ khoai, có khi là một cái bánh cam béo ngậy ...Hạ cúi đầu, ngốn ngấu chỉ trong vài phút, thấy ấm lòng vì biết rằng mình không cô độc như vẫn tưởng. Rằng xung quanh Hạ còn có người tốt. Hạ đã cố dò tìm nhưng không thể phát hiện ra tung tích "kẻ dấu mặt". Hạ hiểu. Không phải lúc nào cái người tử tế đó cũng có cơ hội. Người ấy sẽ rất khó xử, sẽ bị xa lánh và trêu chọc vì đã quan tâm tới "Người ngòai hành tinh" là Hạ.
Tất nhiên không phải ngày nào Hạ cũng có "quà". Cũng không phải lúc nào "quà" cũng đến vào sáng sớm. Có hôm, tan học, Hạ lẩy bẩy đứng dậy, thu xếp sách vở. Có cái gì cồm cộm giữa cuốn sách hay trong trang vở. Hạ lật ra. Mẩu bánh mì bằng nửa bàn tay, cái bánh qui, mẩu sắn luộc...Thế cũng đủ cho Hạ lết được tới nhà.
Điều tuyệt vời nhất là ngày lễ Tình nhân vừa rồi, lần đầu tiên Hạ có quà. Không phải một bông hồng đỏ thắm hay thỏi sô cô la ngọt ngào. Chỉ là một con gấu bông to bằng ngón chân cái để đeo chìa khóa. Hạ cầm con gấu, sung sướng đến độ súyt nữa thì hét to giữa lớp: " Xem này! Tôi cũng có quà Valentine!". May mà Hạ kìm lại được. Thỉnh thỏang, Hạ đem con gấu ra ngắm nghía, lắc lắc để nó đung đưa trên đầu ngón tay và hỏi: "Bạn là ai?".
6. Xù ơi! Điều cuối cùng mình muốn nói với cậu: Bây giờ, cậu chỉ là một viên ngọc thô. Nhưng mình tin rằng, nếu được mài dũa, cậu sẽ trở thành một viên kim cương quí giá. C