đó là may mắn. Em luôn tin vào số mệnh. Chúng ta là số mệnh của nhau. Gặp nhau là do duyên số. Nếu giữ được thứ tình cảm này lâu hơn một chút, với em đó mới là may mắn."
Mọi người trên đời đều có nỗi đau riêng. Vì buồn thương nên mới sinh ra cô độc. Cô độc là một trạng thái của con người. Nó đưa người ta vào hư không và trống rỗng. Chấp chới như một sinh vật bị bỏ rơi dưới gầm trời rộng lớn. Cho đến khi có người đến và đưa tay ra với mình, sẽ không ngại ngần mà nắm lấy. Như một loại phao cứu sinh.
T. đối với mình cũng là một dạng như thế. Bàn tay T lúc nào cũng ấm. Chỉ có tay mình, bàn tay P, bàn tay của những đứa con gái như tụi mình là lúc nào cũng lạnh. Bởi vậy nên luôn luôn cần những điều ấm áp.
***
Mình đứng trước cổng nhà P. Hôm đó là ngày cuối cùng của năm cũ. Trời mưa bụi. Vì mưa bụi đầu xuân nên không khí rất lạnh. Lúc P xuất hiện trước mặt mình và T, khuôn mặt cô ấy rạng rỡ. Miệng cười tươi. Chỉ có điều, đôi mắt vẫn sâu hun hút.
"Mình muốn dẫn P đến một nơi. P, đi với mình nhé" – Mình nói.
"Ba người chúng ta luôn sao?". P hỏi.
"Uhm. Ba người chúng ta."
P mỉm cười nhẹ nhàng nói được. Lúc đó mình mới để ý, P đi chân trần. P vẫn còn giữ cái thói quen xấu đó. Ngày trước P nói P không thích đi dép. Vì cứ mỗi lần dạo biển, cảm thấy mang dép sẽ tạo nên một loại khoảng cách rất khó chịu giữa P và biển. P ghét cảm giác đó. Có lẽ vì nhiều lần như thế mà P đã quen với việc đi chân trần như thế này, kể cả khi đã không còn bên biển nữa.
Lúc đó mình nói "Nè P, rốt cuộc, trong lòng P đang nghĩ những gì vậy? Mình có cảm giác sợi dây liên kết giữa P với biển không chỉ đơn thuần là nơi P trút xuống những buồn phiền. Nhiều lúc mình thấy P không ổn lắm. P hay cười, P luôn vui vẻ, nhưng sao mỗi câu chuyện P kể về biển đều trĩu nặng đến thế?"
P im lặng. Rất lâu sau đó mới lên tiếng.
"Thực ra, bố mẹ mình đều ở đó. Họ đã vĩnh viễn ở lại nơi đó."
P nói về điều đó một cách thản nhiên như vậy, mà sao mình lại thấy đau lòng đến thế?
Mình từ lâu đã rất muốn cùng những người mà mình yêu quý xem pháo hoa một lần. Giao thừa của những ngày còn bé luôn háo hức được lên phố xem người ta bắn pháo hoa. Mỗi chùm pháo lóe sáng trên không trung, giống như những giấc mơ xinh đẹp của tuổi trẻ. Rất cao, rất xa, rất đẹp. Chỉ có điều là nó rất chóng vánh.
Con người, nếu biết vượt qua cái cảm giác hụt hẫng của sự lụi tàn. Hẳn là trong lòng sẽ ít vướng bận hơn. Luôn ở trong tâm thế của một người biết được rằng mọi thứ trong cuộc sống đều có thời hạn. Cho nên sẽ không thất vọng khi có một số thứ chưa kịp chạm vào đã vội vã ra đi. Khoảng thời gian để cho mọi thứ tan biến rất nhanh. Chỉ bằng một lần pháo sáng rồi tắt. Chỉ bằng một cái chớp mắt thôi.
P hỏi mình muốn đưa cô ấy đi đâu? Và tại sao phải đi cùng với cả T?
Mình nói "P à, hôm nay là giao thừa, chúng ta sẽ cùng xem pháo hoa nhé. Đêm nay, P đừng nghĩ gì cả. Cứ ước cho thật nhiều là được."
Mình nói "Vì cả hai đều là những người mà mình yêu quý"
Thật ra, tuổi trẻ của chúng ta, không có nhiều sợ hãi. Chúng ta tiếc nuối cho những điều bị bỏ lỡ là nhiều hơn. Là tiếc nuối.
P cứ im lặng suốt cả quãng đường. Không giống mọi ngày.
"P ơi, hôm nay P có chuyện gì buồn à?". Mình đã hỏi P như thế.
P không nói gì. Chỉ cười.
Tụi mình dừng ở một khu đất trống cách rất xa thành phố. Đứng ở nơi này hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố về đêm. Đương nhiên, đây cũng là một nơi lí tưởng để xem người ta bắn pháo hoa. Một vị trí an toàn cho những người không thích đám đông nhưng lại muốn biết cảm giác của sự náo nhiệt.
Lúc những phát pháo đầu tiên được bắn lên trời. P đã quay sang mình và nói những điều mà có lẽ cho đến bây giờ mình vẫn còn bị nó ám ảnh. Thực sự không muốn nghe. Nhưng nhất định phải biết điều đó. Trên đời, có một số chuyện tồn tại kiểu như vậy đấy.
"H ơi, mình đã từng dành trọn một đêm không ngủ để nghĩ về những việc mình bỏ lỡ. Rồi tiếc nuối chúng. Nhưng suy cho cùng thì có ai sống mà chưa từng muốn một lần trở về quá khứ? Những tiếc nuối của mình ngày hôm nay, xem như là những thứ mình bỏ ra để có được hiện tại, phải không? Hiện tại luôn luôn tươi đẹp nhất, phải không?"
P ngước nhìn thứ ánh sáng ảo diệu trên bầu trời bằng ánh mắt sâu thẳm. Và nói với mình rất nhiều.
P nói " H, mấy hôm nay mình đau lắm. Không ai nói cho mình về sự ra đi này. Nhưng rõ ràng là mình cảm nhận được nó. Cái chết đang ở rất gần mình. Thời gian mà thượng đế cho mình không còn nhiều nữa, nên mình nhất định phải tận dụng nó cho thật tốt.
Mình đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ. Mình sẽ đi đâu, chơi gì, ăn gì? Mình sẽ tỏ tình với người mà mình thích như thế nào? Mình đã nghĩ rất nhiều. H không biết đâu, thật sự với những người bị bệnh như mình, thời gian có ý nghĩa rất lớn. Mình thấy những người hằng ngày chạy đua với thời gian, vui đầu vào công việc, bỏ quên tuổi trẻ... bọn họ thật ngu ngốc. Rồi sẽ đến lú