Quảng Tâm

Quảng Tâm

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 175

Quảng Tâm

anh nghiêng đầu ra sau, hỏi:
-   À này, em tên gì?
-   Dạ, Quảng Tâm.
-   Hả? Tên gì chứ.
-   Quảng Tâm là pháp danh của em.
-   Còn tên ngoài đời là gì?
-   Trần Thiên Thanh.
-   Tên đẹp đó. Em bao nhiêu tuổi rồi?
-   Dạ, mười ba…
Bầu trời bỗng loé lên những ánh chớp xanh lè. Chiếc xe chao đảo làm hai người gần té. Anh thanh niên thở hổn hển, rồi cười.
-   Em sợ không? Vậy mà một mình lủi thủi trong mưa thì buồn biết mấy.
Cậu bé im lặng. Cũng may là từ lúc lên xe, nó đã vịn chắc yên xe nên cú chao đảo vừa rồi không làm nó sợ. Không hiểu sao nó lại có cảm giác rất thân quen và gần gũi với người thanh niên mới gặp này. Có lẽ nó quá ít bạn, nên khi bất ngờ được sự quan tâm của người khác thì cảm giác này được thức tỉnh.
Anh dừng xe trước cổng chùa, mỉm cười chào nó. Rồi anh quay xe đạp đi về phía đường Nguyễn Kim. Quảng Tâm nhìn theo đến lúc bóng anh khuất sau làn nước mưa rồi mới bước vào chùa.

***
Vậy là nó thành người bạn nhỏ của anh, nhưng cũng may là nó không học ở lớp học tình thương do anh làm giáo viên chủ nhiệm, vì như vậy anh sẽ không thể làm bạn nó được. Anh là sinh viên và làm bí thư chi đoàn, nên được mời đến dạy cho những đứa trẻ lang thang, nghèo khổ hoặc những chú tiểu chóp như nó.
Nó đã đến thành phố được gần ba năm nhưng không có ai làm bạn, ngay cả những chú tiểu ở trong chùa này. Thầy trụ trì đã đón nó về đây vì nể tình người bạn cũ, cũng là sư trụ trì ở Kiêng Giang.
Nó đã được gia đình gởi đến chùa do căn bệnh lạ, vì không hiểu nên người trong nhà tỏ ra lo sợ. Bây giờ thì nó đã biết rõ bệnh tình của mình, đơn giản là bệnh hở van tim, do đó sức khoẻ của nó rất yếu. Nhưng không thể chữa trị được căn bệnh nan y của mình, vì không có tiền.
Anh thường chọc quê nó:
-   Anh cứ tưởng em là con gái đó, vì em quá mỏng manh, yếu đuối. Thôi ráng lên, vài năm nữa lớn thì đi tập tạ với anh.
Mới đó mà nó đã quen anh được nửa năm. Anh luôn tỏ ra quan tâm đến nó. Anh
nói rằng em trai anh cũng cỡ tuổi nó nhưng đã bị bịnh và ra đi từ nhỏ. Do vậy, anh muốn nhận nó làm em nuôi và chưa bao giờ anh gọi pháp danh của nó.
Những món quà anh tặng nó chỉ là những thứ nho nhỏ như cái cặp, quyển truyện hặc cây viết … nhưng sao nó cảm thấy thật hạnh phúc. Những lúc đó nó chỉ ao ước rằng anh chính là người thân trong gia đình, vì nó chưa bao giờ được nhận sự quan tâm, hay những món quà như vậy.
Còn anh thì luôn dành thời gian rảnh rỗi để ngồi hàng giờ nghe nó thuyết giảng về giáo lý của đạo Phật. Sau đó anh đưa cho nó xem quyển giáo trình triết học và kể cho nó nghe về chuyện học của mình…
Tết đến, anh phải chia tay nó để về quê cùng gia đình. Hôm tiễn anh ra bến xe, nó cố gắng cắn chặt hai hàm răng để không khóc, nhưng nó không thể. Lúc đó, nó ao ước cũng được về đoàn tụ cùng gia đình.
Bảy năm qua, chưa bao giờ nó có được  được điều đơn giản đó. Nó tự nhủ: “Sao ba má lại bỏ con? sao các anh chị không bao giờ tới thăm. Con có tội gì?”
***
Anh vừa trở lại ký túc xá đã vội vã

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Insane