XtGem Forum catalog
Tớ bất chấp...chỉ cần cậu

Tớ bất chấp...chỉ cần cậu

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 174

Tớ bất chấp...chỉ cần cậu

toán này sao tin được? Vớ vẩn!
- Cậu bói chuẩn không đấy?
- Làm sao tớ biết được? Chuyện tương lai mà!
Trong lòng tôi dường như thở phào một cái. Tuy rất nhỏ nhặt nhưng có cái gì đó đang dần dần đổi thay. Tôi vẫn chưa kịp nắm bắt. Thôi cứ từ từ vậy!
***
Cây hoa sữa trước cửa lớp tôi đã bắt đầu tỏa ra hương thơm dịu dàng vấn vít, mang lại cảm giác dễ chịu. Tôi đang ngồi nói chuyện với Ngân thì Lực đi qua chỗ tôi. Tôi có chút để ý nhưng cũng chỉ thầm để ý chứ ngoài mặt thì tảng lờ.
- Này cậu ăn sáng chưa?
Chẳng ngờ cậu ấy dừng lại và hỏi tôi một câu "dễ khiến người khác hiểu lầm". Mà chẳng cần nói đâu xa, ngay trước mặt tôi là một đứa chuyên gia suy diễn đây.
- Sao cậu...lại hỏi thế?
Tôi hỏi.
- Cậu ăn chưa tớ đi mua cho.
Hả? Tự dưng hôm nay lại có người quan tâm tôi thế nhỉ?
- Tại sao cậu lại mua đồ ăn cho Trang?
Ngân thắc mắc. Nó nheo nheo mắt nhìn Lực đầy nghi hoặc.
- Liên quan quá ha?
Cậu ấy nhíu mày, có vẻ không vừa ý với Ngân.
- Sao không liên quan?
Ngân vênh mặt lên, giọng đã có chút bực mình.
- Thôi hai người. Chuyện bé xé ra to!
Tôi can.
- Tớ ăn rồi!
Tôi nói với Lực rồi khẽ cười một cái. Thực ra là tôi đã ăn uống gì đâu nhưng bây giờ mà được Lực mua đồ ăn cho thì vừa bị Ngân giảng đạo vừa bị người khác nói này nói nọ. Nên thôi!
- Ừ...
Cậu ấy dường như muốn nói gì nữa nhưng lại thôi.
- Xong rồi đấy! Đi về chỗ đi! Cậu còn đứng đây làm cái gì?
Ngân lườm một cái. Lực tỏ vẻ tức tối nhưng cũng không nói lại mà đi về chỗ.
- Cậu làm sao thế? Lực có làm gì cậu đâu?
Tôi bất lực với con bạn thân, sao nó hôm nay lại có vẻ cáu gắt thế nhỉ?
- Tự dưng hôm nay tớ cứ quên quên cái gì nên đang khó chịu. Mà cậu ta ra vẻ với tớ trước đấy chứ. Bực mình!
Nó nhăn nhăn mặt, bất bình phản bác tôi.
- Cái này...quà của cậu!
Cậu ấy một lần nữa xuất hiện trước bàn tôi kèm theo một hộp quà nhỏ.
- Quà? Sao...
Tôi mở to mắt nhìn Lực. Tôi bây giờ mới cảm thấy mình quên quên cái gì giống Ngân.
- Ngân ơi! Hôm nay ngày bao nhiêu?
Tôi vô thức hỏi Ngân mà quên là nó mù tịt ngày giờ.
- Không nhớ! Nhưng nhìn thế này là biết hôm nay sinh nhật cậu.
Không nhớ? Thế mà lại bảo là sinh nhật tôi? Tôi thật sự rất muốn cốc đầu nó một cái. Bạn với bè! Đến sinh nhật tôi nó cũng không nhớ nữa. Nhưng không thể trách nó được. Tôi còn chẳng nhớ cơ mà! Ờ! Tôi cũng không nhớ! Thế mà Lực lại nhớ!
- Sinh nhật vui vẻ!
Cậu ấy cười nhẹ nhàng ấm áp. Cậu ấy không có khuôn mặt đẹp như những hot boy vạn người mê, nụ cười ấy không tỏa nắng chói mắt, cũng chẳng đẹp như tranh vẽ nhưng đối với tôi, khuôn mặt này, nụ cười này từ lúc nào trở nên đặc biệt đến thế? Tôi không hiểu! Mà cũng chẳng buồn tìm hiểu! Tôi không tò mò như Ngân! Để nó tự nhiên đi!
- Cảm ơn cậu!
- Lực tốt thật đấy!
Ngân! Cái đồ hỉ nộ vô thường!
***
Tiết trời sắp vào đông chưa quá lạnh nên bình thường tôi chỉ mặc một cái áo đồng phục dài tay và khoác áo là đủ. Hôm nay tôi dậy muộn, suýt thì muộn học. Tôi phải gấp rút chạy thục mạng đến trường mới may vẫn kịp.
- Cậu đến rồi à? Cứ tưởng cậu nghỉ chứ!
Lực thấy tôi đến thì lo lắng chạy ra đón tôi rồi hỏi vẻ quan tâm. Dạo này tôi và cậu ấy rất tự nhiên hành động theo cảm xúc vì Ngân – cái trướng ngại vật lớn nhất – đã chấp thuận Lực rồi. Hôm sinh nhật tôi, cậu ấy nhớ nên giúp Ngân giải tỏa sự khó chịu vì "quên quên cái gì".
- Hì! Tại tớ ngủ quên ý mà! Cũng may chưa muộn!
Tôi đi song song với cậu ấy vào lớp.
- Sao cậu không mặc áo khoác?
Hả? Bây giờ tôi mới để ý tôi chỉ mặc mỗi áo đồng phục lại còn ngắn tay. Thôi chết! Tí nữa ngồi học lạnh lắm!
- Này! Cậu mặc áo tớ đi!
Cậu ấy đưa tôi áo khoác đồng phục của cậu ấy, vẻ mặt rất chân thành. Nhưng nó cứ giống trong phim ý nhỉ! Tôi thì không thích phim tình cảm!
- Thôi áo cậu mà! Cũng có lạnh lắm đâu!
Sao tôi cứ thấy trái lòng mình thế nào ấy? Nhưng biết sao được, phải giữ thể diện một chút chứ!
- Mặc vào! Không nói nhiều!
Lực nói như ra lệnh rồi tự tay khoác áo lên vai tôi. Thôi kệ! Giống trong phim thì cũng có sao đâu? Tôi cứ thấy vui vui!
Giờ ra chơi...
Ngân sang bàn tôi ngồi buôn chuyện. Nhìn thấy tôi khoác áo của Lực thì cười cười rồi trêu tôi.
- Tớ đã bảo rồi, hai người không có duyên đâu! Khổ lắm!
Tôi lườm nó.
- Không có duyên thì sao? Tớ bất chấp...
Lực đi đến, nghe thế thì ngồi xuống cạnh tôi, mỉm cười nói với Ngân.
- Chỉ cần cậu!
Tay tôi nằm gọn trong bàn tay ấm áp của ai kia. Cậu ấy nói rất nhỏ, rất khẽ, Ngân hoàn toàn không nghe thấy gì. Nhưng tôi thì nghe rất rõ!
- Hè năm nay, tớ rất mong chờ về quê.
Tôi cười, nói với Ngân.
- Tại sao?
Nó ngờ nghệch hỏi lại, chẳng hiểu chuyện gì đa

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)