ôi mạnh dạn và dồn dập hỏi cô bạn.
- Trông tui thế này giống người thất tình lắm sao? Nhi cười nhẹ rồi lắc đầu minh chứng cho câu trả lời làm đuôi tóc tết bím của cậu ấy lắc lư trông thật ngộ.
- Vậy sao lại để tớ và mọi người trong nhóm lo lắng suốt mấy ngày qua.
- Thật là có người lo cho tớ đó hả? Nhi cười vỗ vào vai tôi, đôi tay Nhi mềm mại và thật mát lành.
- Thật! Khanh lo cho Nhi rất nhiều! Tôi nhìn sâu vào mắt Nhi và nói, tựa như nếu không gặp ánh mắt của Nhi khẽ lảng ra khung trời ngoài kia thì câu tiếp theo tôi sẽ nói ra chính là 3 từ đó: "Tớ thích Nhi, nhiều lắm!"...tiếc là câu nói ấy cứ đè nặng lên tâm trí tôi, ngay cả khi đã theo chân Nhi ra biển ngày hôm sau đó.
Những khi bên Nhi dường như tôi mất đi hoàn toàn khái niệm và ý thức về thời gian vậy. Khi đã ngồi trên con tàu lắc lư hoài không thôi để ra với biển tôi vẫn không tin là có giây phút mình chẳng còn biết suy nghĩ gì nữa ngoài việc nghe theo những ý định của Nhi. Nhi vẫn thế, hay cười và cũng hay nói, có lúc cậu ấy khiến người khác không thể nắm bắt, đôi lúc cô bạn cứ mơ hồ một cách khó hiểu như vậy nhưng chẳng hề gì, tôi thấy yêu mọi thứ thuộc về cô bạn nhỏ. Nhi nói muốn đi biển, thế là chúng tôi mua cặp vé tàu ra biển ngay trong đêm hôm ấy. Và bây giờ tôi ngồi đây, nghe sóng xô hoài vào bãi cát, bên cạnh là Nhi.
Cô bạn im lặng tới kỳ lạ, tôi có thể nghe rõ tim mình đập từng nhịp liên hồi vì cậu ấy, tim tôi không ngừng mách bảo hãy nói gì đó với Nhi nhưng lại không nỡ phá vỡ bầu không khí yên lặng này. Sóng xô vào bờ cát những bài ca không lời muôn thuở, biển những ngày giữa tuần vắng người, chúng tôi cứ lặng yên bên nhau như thế cho tới khi...
- Khanh biết vì sao Nhi lại làm nhiều việc cùng một lúc như vậy không? - Tớ tin là cậu có lý do của mình.
- Vì Nhi có đọc được ở đâu đó rằng muốn quên đi một điều gì đó thật sâu đậm người ta phải bù vào khoảng trống ấy cực nhiều thứ khác. Có một thứ trống hoác trong tim Nhi nè, nhưng mới đây Nhi biết rằng càng cố lấp đầy càng không thể....Lần đầu tiên tôi thấy Nhi tâm trạng như vậy, lần đầu tiên tôi thấy nụ cười cô ấy không rạng rỡ như mọi khi, nó làm tim tôi đau nhói.
- Không cần biết Nhi có chuyện gì, nhưng nếu cần, Nhi có thể tựa vào vai tớ, bất cứ khi nào Nhi muốn.
- Cám ơn cậu rất nhiều Khanh ah! Cậu là chàng trai Hà Nội dễ thương nhất mà tớ từng biết.
- Vì tớ là bạn cậu, vì tớ là người mong cậu hạnh phúc, nên hãy nói những điều cậu muốn tớ làm.
- Khanh ngố, cậu không cần làm gì thì tớ vẫn mến cậu mà! Nụ cười trở lại trên môi Nhi làm tôi vui hơn hết thảy. Nhi là như vậy đấy, tự dưng tâm trạng nhưng rồi nhanh chóng lại tươi cười trở lại. Nhi dễ thương, Nhi khó nắm bắt và Nhi làm tim tôi chao đảo. Nhi kỳ lạ lắm, đòi tôi đưa ra biển vậy thôi chứ sau đó lại giục tôi đi về, hình như gió biển làm cậu ấy không được khỏe, môi có phần nhợt nhạt, da có vẻ xanh xao, có thể vì di chuyển quá nhiều trong hai ngày qua. Nhi nói Nhi muốn nằm trong một chiếc lều bên bờ biển, thưởng thức bầu không khí trong lành của đảo ngọc Cô Tô và... xem phim. Trời ơi, Nhi tồn tại quá nhiều điều kỳ lạ mà. Thế là tôi chiều theo ý của cô bạn, tôi nghĩ mình có đủ mọi kiên nhẫn để làm theo những thứ mà Nhi muốn, vì thực tâm, tôi trân trọng mọi thứ thuộc về cô ấy.
Kỳ lạ hơn nữa, trong máy tính Nhi mang theo chỉ có duy nhất một tập phim, đó là phân đoạn một cô gái khóc nức trong phòng tập Kendo và nhớ về người tình của mình- người đã luôn bên cô rất lâu, âm thầm dõi theo cô từ phía sau suốt 7 năm dài....
- Sao Nhi chỉ xem tập này thôi? Tôi chăm chú nhìn vào hình ảnh cô gái khóc nức nở một mình, có cảm nhận nó giống Nhi những lúc cô đơn vậy. Điều ấy làm tôi đau.
- Nhi thấy nó thật, thật như những giọt nước mắt Nhi từng rơi. Ai cũng có lúc không hiểu tình cảm của người khác dành cho mình, nhưng trong vô vàn cách đón nhận hay từ chối thì không đáp trả tình cảm của người kia không phải vì không nhận ra mà bởi vì còn nhiều lý do chưa thể bày tỏ nổi.
Có cảm giác như Nhi đang nói với tôi, một phần nào đó, nếu là Nhi chưa sẵn sàng, tôi có thể đợi thậm chí đợi bao lâu cũng được. Nhi lại xua tay tôi bảo không nói chuyện linh tinh nữa rồi đòi đi lấy cát bỏ vào lọ thủy tinh và cất trong balo mang về. Lọ còn lại Nhi nói để ghi điều ước và thả ra biển, mọi điều ước sẽ thành hiện thực. Có cảm giác Nhi đã chuẩn bị tất cả rồi và tôi chỉ việc làm theo cô gái kỳ lạ ấy mà thôi. Tôi ghi vào điều ước của mình rằng mong cho nụ cười mãi nở trên môi của Nhi. Không biết cô ấy ghi điều ước gì