đang chỉnh lại dây đàn, cậu ta thật phiền phức.
- Vì thích, câu trả lời đơn giản nhỉ, nhưng thuyết phục - cậu ấy lẩm bẩm và cười một mình.
Hơn 2 tuần làm bạn, tôi phát hiện ra cậu ấy rất hiền và trẻ con. Kể ra thì cũng đáng yêu nhưng mà đáng yêu theo kiểu một đứa con nít, không phải như một cậu bạn cùng tuổi. Chúng tôi thường hay nói chuyện với nhau, những mẩu chuyện không đầu không cuối.
- Cậu thích loại nhạc gì? cậu ấy cắc cớ hỏi.
- K - pop, còn cậu?
- Nhạc Trịnh.
- À thỉnh thoảng tớ cũng có nghe nhạc Trịnh, lúc buồn.
- Tớ cũng có nghe K - pop, lúc muốn mình vui lên.
Cậu ấy ngửa mặt lên nhìn trời - bầu trời xanh lơ mùa hạ, mỉm cười với cơn gió nhẹ, nói bâng quơ:
- Cậu cứ như gió trời ấy nhỉ?
- Tại sao? tôi bật cười với so sánh khôi hài ấy.
- Không biết, chỉ là thấy vậy thôi.
Bọn trẻ thường hay gán ghép chúng tôi, chọc ghẹo. Cậu ấy đỏ mặt. Còn tôi bặm môi cốc vào đầu chúng: Trẻ con không được nói mấy chuyện đó. Bọn chúng phá lên cười, ra vẻ: tụi em biết hết rồi nhá! Nhưng mà tôi vẫn thấy chúng tôi không hợp nhau.
***
Chiều chủ nhật, Thúy cùng tôi ôm đàn ra công viên, nghe tôi kể chuyện bọn trẻ, Thúy có vẻ thích và nằng nặc đòi đi theo.
- Chào, bạn cậu à? cậu bạn ấy đã ngồi tán gẫu cùng bọn trẻ từ bao giờ, tò mò hỏi.
- Ừ tôi cười.
Thúy cũng cười: Chào, tớ là Thúy.
- Còn tớ là Quân
Cậu ấy tự giới thiệu, trong khi tôi đần mặt ra suy nghĩ, thú thật 2 tuần qua tôi chưa biết tên cậu ấy, chỉ xưng hô cậu - tớ thế thôi, mà bọn trẻ cũng toàn gọi cậu ấy là Anh hai.
- Thì ra là Quân - tôi buột miệng.
Quân cười hiền:
- Ừ, thế còn cậu? Chúng ta hâm thật, quen nhau 2 tuần rồi mà đến tên còn không biết.
- Tớ á? - tôi lém lỉnh - tớ là bà Song.
Thúy bật cười, hích vào tay tôi ra hiệu: đừng chọc cậu ấy quá. Còn Quân thì ngơ ngác.
Ba chúng tôi ngồi cùng nhau trên một băng ghế đá, tôi ngồi giữa, chúng tôi nhìn dòng người tất bật qua lại ngoài kia và nói những câu chuyện vẩn vơ.
- Tớ mới biết một tiệm sách cũ này hay lắm, đủ các loại. Cảm giác khi tìm thấy những quyển sách mình thích thật là muốn nhảy cẫng lên. Cậu thích đọc sách không? Vẫn là Quân bắt đầu trước, những câu nói ngô nghê nhưng chân thành.
- Tớ chỉ thích mỗi tiểu thuyết hiện đại thôi - tôi nhún vai, biết rõ cậu ấy sẽ thất vọng - mà đây - tôi chỉ vào Thúy - Thúy này, mọt sách của lũ chúng tớ, mê sách hơn tất cả mọi thứ.
Quân gật đầu, nói với qua hỏi Thúy:
- Cậu thường đọc loại sách gì?
Và họ nói với nhau, về sách, về Sherlockhome, về Shakespeare, về Đồi gió hú, về Love story, về Aya Kitou rồi McMurphy, Hoàng tử bé, cả Chí Phèo và Nguyễn Nhật Ánh. Tôi thấy mình trở nên thừa thãi, cực kỳ thừa thãi, cứ như là hòn đá chắn giữa bọn họ, cản trở bọn họ. Tôi vừa xấu hổ, vừa bực mình, cảm thấy mình giống như con ngốc chẳng biết gì, chỗ ngồi này hình như không phải dành cho tôi. May sao lúc đó, bọn trẻ đến kéo tôi đi, ra một khoảng trống gần đấy, tôi bắt đầu đàn, nhưng những câu nói hứng khởi của họ lại làm tiếng đàn của tôi khô khốc.
- Sách gối đầu giường của cậu, để tớ đoán nhé, là Đồi gió hú.
- Tớ thích Tiếng chim hót trong bụi mận gai hơn.
- À mà cậu thích loại nhạc gì?
- Nhạc Trịnh.
- Ồ, tớ cũng thế!
Họ nói, họ cười, và tôi thấy họ rất hợp nhau.
Mặc họ chứ, thế quái nào được, tôi đâu phải là một đứa ích kỷ.
Buổi chiều hôm đó trôi qua tẻ nhạt với tôi như thế, Quân chào tạm biệt chúng tôi bằng một nụ cười tươi rói (mà tôi băn khoăn không biết nó dành cho ai) rồi nói với Thúy: Thế nhé, chiều mai cậu đi với tớ đến tiệm sách cũ ấy nhé! xong lại quay sang tôi: Tớ đi nhé, bà Song.
Chết tiệt, không hiểu sao họ lại hợp nhau như thế. Mà cũng thật chết tiệt, tôi là bà Song cơ mà.
***
Chiều hôm sau, Thúy cũng cùng tôi ra công viên, nhưng không phải để gặp bọn trẻ, mà là để cùng Quân đến tiệm sách cũ. Họ vẫy tay chào tôi và bọn trẻ rồi đi.
Bọn trẻ ngơ ngác:
- Anh hai đi đâu thế chị?
Không dưng tôi bỗng bực mình:
- Anh hai các em đi đâu sao chị biết được.
- Sao chị cáu với bọn em? bọn trẻ chun mũi, chớp mắt vô tội.
Tôi xấu hổ, cười nói chữa:
- Đâu có, chị đâu có cáu với bọn em.
- Mà sao chị không đi cùng anh hai, bọn em không muốn chị kia cướp mất anh hai đâu.
Bọn trẻ lại tiếp tục vặn vẹo. Tôi nghiêm mặt ra dáng một người chị:
- Này không được nói thế, chị ấy là bạn của chị, cũng là chị của mấy em. Nói thế là hỗn, biết chưa? Không ai cướp anh hai của mấy em đâu, chiều mai anh ấy lại ra đây thôi.
Bọn trẻ gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng vẫn cố tò mò thêm một câu:
- Không có anh ấy, chị