À, hẳn là anh cũng rất yêu em
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 264
n nói thêm gì, 10h tối đã theo nhau lên giường đi ngủ, mặt như mất sổ gạo.
Vài ngày sau đó, chẳng muốn thể hiện cùng em mà rèn giũa mình thêm nữa, cái nhà của tôi lại quay về tình trạng cũ. Bọn chuột mấy ngày nay dị ứng mùi nước hoa xịt phòng, nay lại được quay về chốn chân giường chôn rau cắt rốn ngày nào, chắc bọn chúng mừng dữ lăm. Chỉ riêng anh em tôi là buồn nẫu, gặp em cũng chẳng còn xoắn xít như trước nữa, cũng không ai dám hỏi người con trai hôm trước là ai. Thiên thần của chúng tôi, chỉ trong phút chốc đã gãy cánh rơi bộp xuống đất, và trở thành một cô bé bình thường.
Hai ngày sau, phòng trống đối diện phòng tôi lại có người tới ở, và hoảng hơn đó lại là tên con trai hôm trước. Anh em tôi nhìn nhau ngao ngán, thôi được tí hi vọng mong manh cũng tan theo mây khói mất rồi. Bữa cơm trưa đó bỗng nhiên thịnh soạn, 4 thằng nhìn nhau rồi cười sằng sặc, coi như bữa cơm chia tay mấy ngày hi vọng để "trở lại là mình" (như thằng Dớ nói).
Thề lên thề xuống đủ thứ cùng nhau sẽ không thèm để ý em nữa, rồi thì "Chỉ đàn ông mới đem lại hạnh phúc cho nhau".... thì gã đó cầm túi hoa quả sang nhà tôi "ra mắt" hàng xóm, rồi sau một hồi hầm hè hỏi chuyện, bọn tôi mới vỡ lẽ , hắn là anh trai của em. Vâng, anh trai. Anh trai thật. Haizz
- Là anh trai, nghĩa là anh trai ruột đó hả. Cùng một bố mẹ và sống với nhau từ nhỏ đó hả ? – thằng Lép tò mò – Câu hỏi xác nhận cho tất cả chúng tôi, mắt đứa nào cũng hau háu chờ đợi, nhưng sao khi nghe nó phát ra khỏi miệng nghe sao nó ngớ ngẩn và vô duyên đến lạ lùng.
- À ừ. Chẳng nhẽ còn kiểu anh trai nào khác nữa hả. Anh ruột thì tất nhiên một bố mẹ sinh ra, ở một nhà rồi. Các chú nghĩ sao thế - Anh tròn mắt nhìn 4 chúng tôi như sinh vật lạ, mắt ngạc nhiên còn miệng tủm tỉm cười.
- À, thế sao hai anh em lại không ở một phòng, còn chia hai phòng làm gì tốn kém. – Thằng Dớ chống chế, đánh trống lảng sang câu khác cho lấp đi cái câu hỏi ngớ ngẩn vừa xong của thằng bạn môn văn không nổi trung bình của mình.
- Ở với nó á. Anh nhất quyết không ở cùng con phù thủy đó? – Anh nhìn em, mặt tỉnh bơ
Em đang ngồi gọt xoài bên cạnh, nghe thấy cũng nhìn anh mặt hầm hừ, cầm con dao đang gọt lên khua khoắng:
– Có cho em cũng chẳng thèm ở cùng anh. Làm như báu lắm.
Anh Còi (em gọi anh như thế nên chúng tôi cũng gọi theo) chẳng thèm để ý em, quay sang bảo chúng tôi:
- Tội nghiệp mấy chú mới ở gần nó nên chưa biết, rồi ít ngày nữa quen nhà quen cửa, hết thấy nó dịu dàng, xem còn chú nào dám tán tỉnh nói chuyện không. Anh cũng cùng bất đắc dĩ bố mẹ anh bắt ở gần mà quản nó, không thì tránh xa nó lâu rồi.
- Vâng, anh quản em đấy. Có mà em quản anh, ở một mình lại suốt ngày ngủ lang , nhậu nhẹt. Có em gái ở gần được sai vặt sướng chả gần chết - Em cao giọng.
- Mai bạn tôi nó tới ở cùng, cô không phải lo. Tôi chỉ hi vọng cô không sai vặt anh là may lắm rồi. Còn cô thì cứ ở một mình, làm gì có đứa nào chịu ở cùng với cái đứa nói nhiều ham cằn nhằn, ăn nhiều thế chứ. Được bao nhiêu cơm gạo ăn cả ngày cũng chỉ phục vụ cho cái miệng cô đã hết, nên người vẫn như que tăm đấy thôi.
- Nói chung cũng chẳng có gì tự nhiên, toàn gen trên truyền lại cả - Em cũng chẳng thua kém, vẫn cãi cho bằng được
Anh quay sang chúng tôi tìm đồng minh:
- Đấy các chú xem, anh nói xong câu nào là cãi lại nhoen nhoét câu ấy, Mẹ ngày xưa không nên đặt tên cô là Thủy, mà nên đặt là Phù Thủy thì hợp hơn.
4 anh em chúng tôi chỉ biết ngồi nhìn nhau cười ngoang ngoác: "Ồ , thế anh không biết rồi, chúng em mấy hôm giờ gọi em là bé thiên thần đấy ạ. Haha. Mấy hôm trước giờ hiền dữ lắm, không như này đâu"
Em quay mặt sang chúng tôi nguýt phát rồi hớn hở:
"Thế á. Tên face của em cũng là Thủy Thiên Thần, haha, đấy anh thấy chưa, đâu phải ai cũng mắt có vấn đề như anh". Mặt em vênh hẳn lên nhìn anh Còi, tay vẫn gọt xoài nhanh như xẹt điện
Anh Còi lắc đầu: " Vâng, cô hẳn là Thiên thần, cơ mà ngày nào cũng bay bằng chổi chứ không bay bằng cánh"
....
Đêm nào cũng thế, trước hoặc sau giờ ăn tối, dãy trọ luôn ầm ĩ bỡi mấy cuộc đấu khẩu của hai anh em, còn có thêm sự góp miệng bơm thổi, kích động của 4 đứa chúng tôi, ngày nào cũng ồn ào và sôi nổi đến vui. Anh Còi có kiểu nói chuyện lúc nào cũng " Hẳn là..." làm chúng tôi đâm quen rồi lâu dần cũng nói theo lúc nào chẳng biết.
Một lần em kêu nấu ăn một mình buồn tẻ, thế là gợi ý nấu chung mấy phòng ăn luôn cho vui. Em đi học sáng, phòng tôi lại 3 đứa đi học chiều. Tất nhiên là mấy thằng con trai suốt ngày mì tôm, cơm quán chúng tôi, đánh nhau chủ yếu vì lười nấu cơm rửa bát, nay lại có người bảo nấu cơm chung thì như bắt được vàng. Chỉ thấy anh Còi không nói gì, tôi tò mò thò đầu sang hỏi em, nhưng mắt nhìn sang anh Còi đang đứng bên cửa phòng bên cạnh: "Em nấu