“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 263

“Ai giả vờ nói thích tớ đi… Tớ đồng ý liền”

bạn?
- Đang chờ ở quán, rảnh đâu mà qua chở, tự mà đi.
Hụt hẫng một tí, tới quán, đã thấy bên cạnh hắn xếp 2 tô, nghĩ bụng “Ặc... người chớ có phải trâu bò đâu mà ăn dữ vậy”, cũng ráng nở miệng cười:
- Xin lỗi tôi tới trễ.
- Ăn sáng đi rồi tính.
- Uh, cũng chẳng muốn ăn xíu nào, nhưng thôi lỡ đến rồi chẳng lẽ lại ngồi không.
Hắn ăn xong, đứng dậy luôn:
- Tôi ăn xong rồi, bạn tính đi hén.
- Tính gì?
- Tính tiền chứ tính gì? Hồi nãy bạn ừ rồi.
- Ơ! tôi mắt tròn mắt dẹt. Thôi thì đành bấm bụng, rút giấy ra ghi bắt hắn kí vào: “Bạn nợ tôi 2 tô phở”.
- Trời ghi gì kĩ thế!
- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng.
Lát sau, hắn cũng đưa cho tôi một tờ giấy: “ Bạn nợ tôi một ly cafe”
- Hả cái này mà cũng ghi nữa hả?
- Tính tôi nó thế, tiền bạc là phải sòng phẳng. Hắn nhái lại tôi.
Thôi kệ xác, coi như mình bị mất tiền vậy.
Cả tuần sau thấy hắn im re, chả nói gì. Trên cơ quan vẫn có tin đồn phông phanh về nó, cũng chẳng muốn giải thích, cứ kiểu này thì sẽ còn ế dài dài.

***
Lại sáng cuối tuần, đang lẽ nó phải trùm kĩ mền như bao buổi sáng khác, thế mà không biết sao lại dậy sớm, chả làm gì, ngồi ngắm mấy cái bông hoa nhỏ xíu trước nhà, cái cây mà nó đã lục đục mang từ Đà Lạt về, lúc này trông nó có vẻ nữ tính nhất, nếu không kể đến việc hai cái chân đang gác hẳn lên trên ghế chứ không chịu để xuống đất như bao đứa thục nữ khác, lúc sinh nó chắc bà mụ nặn nhầm. Điện thoại lại réo inh ỏi:
- Tui trả nợ bạn chầu ăn sáng.
- Ok mem, tưởng quên rồi chứ.
Tới nơi vẫn cái hình ảnh như bữa trước, 2 tô bên cạnh, lần này nó khá đề phòng:
- Ăn đi rồi tính.
- Bạn tính tiền còn tôi tính chuyện
- Đề phòng nhau thế.
- Ai mà biết lòng dạ con người.
Định bụng là sẽ ăn luôn 2 tô để trả đũa nhưng sức Nó có hạn nên ăn hết 1 tô cũng đã lặc lè.
- Xong rồi tôi về đây.
- Bạn chưa trả tôi ly cafe.
- Hả?... còn nhớ luôn, ừ thì đi.
Quán cà phê kê sát ghế bên cạnh bờ sông, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác buổi sáng thật dễ chịu, 2 đứa ngồi mà chả biết nói chuyện gì, chẳng lẽ lại lôi cái thời con nít ra nói xấu, mất công hắn lại tưởng nó thù dai. Rồi thì cũng nói được, chuyện bạn bè, bóng đá... Ôi thôi rồi, Nó từ khi bị thằng bạn cho ăn nguyên một quả banh vào mặt thì chẳng dám nhòm ngó tới quả banh nữa, nhưng lại thấy hứng thú nghe về việc đá banh, nghe kể hắn cũng là cầu thủ chủ chốt của đội bóng ở trường, nó cũng thấy hơi nể bạn chút phần. Có lẽ nhiều người thắc mắc, tại sao bằng tuổi mà hắn đi học còn nó đã đi làm, đơn giản vì  hắn học đại học còn nó học cao đẳng, với một đứa cố gắng lắm mới giữ được cái danh hiệu học sinh tiên tiến trong mấy năm thì cổng trường đại học với nó là quá xa vời. Thấy hắn nói nhiều quá, nó cũng sợ mất phần, cũng tranh thủ than phiền về chuyện này chuyện kia, cũng không quên kể cho hắn nghe về những lời đồn đại không mấy hay ho. Hắn nhìn nó từ đầu tới chân, xong phán 1 câu xanh rờn:
- Uh thấy cũng giống.
- Giống... giống cái con khỉ.Tôi là một đứa con gái nguyên y nguyên tem, không sai khác gì hết

1[2]345 .. 7
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Duck hunt