Anh sẽ cầm tiền và yêu em
Đánh giá:
7/10
Bình chọn: 255
Em đã không nhận ra điều đó sớm. - Trang hét lên.
Việt không nói gì. Nó chỉ im lặng rồi nổ máy đi. Nó muốn chấm dứt sự lằng nhằng không đáng có giữa nó và Trang. Thật nực cười khi nó hạnh phúc, nó đau đớn và ngã gục tất cả lại chỉ vì một cô gái bao.
Ngửa mặt cho nước xả vào mặt, nó cố đẩy những gì Trang nói đi. Liệu có bao giờ nó thanh thản quên Trang một cách không day dứt không? Chắc là ngày đó sẽ đến, nhưng nó phải chờ trong bao lâu?
....
Việt ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
***
Trưa nào cũng vậy . Việt qua nhà Vy ăn cơm rồi đèo Vy đến trường sau đó cũng đi học. Hôm nào không học thì Việt về nhà ngủ rồi nhờ Phong đánh thức để đi đón Vy. Nó không cảm thấy chán. Nó chỉ nghĩ đơn giản là có thêm một đứa em gái, có việc để làm... và quan trọng là nó thấy vui vui.
1 tháng trôi qua trong vui vẻ, mọi việc như dần dần có thể đi vào kế hoạch.
Thứ 7 Việt hứa đưa Vy đi chơi để chuẩn bị cho sáng chủ nhật này sẽ đưa Vy về nhà gặp mẹ. Cần bàn bạc nhiều và lên cả 1 kế hoạch dài.
Việt bấm chuông cửa. Sáng thứ 7, cả Vy cả Việt đều được nghỉ học. Vy hơi ngạc nhiên khi thấy Việt đến sớm như vậy mà không nói trước.
- Anh nghĩ rồi. - Việt lắp bắp.
- Anh nghĩ gì?
- Mai anh đưa em về gặp mẹ anh.
- Nhưng mà em sợ lắm.
- Chỉ là giả vờ thôi mà.
- Nhưng mẹ anh dễ tính không?
- Mẹ anh dễ tính lắm, em đừng lo.
Vy mỉm cười. Nó đứng dậy vỗ vai Việt tạo sự yên tâm rồi đi vào bếp.
- Em làm gì thế? - Việt đứng lên nhìn theo Vy.
- Em nấu cơm. - Vy quay lại ngơ ngác.
- Thôi hôm nay anh khao em đi ăn.
- Ăn cơm chiên thập cẩm nhé.
- Ừ đi!
- Đi đâu?
- Ơ, đi ăn.
- Anh nấu đi, nấu để cho em tự tin mai về nhà anh. - Vy tủm tỉm.
- Nhưng anh không biết nấu.
- Để em dạy anh. - Vy chạy lại kéo tay Việt vào bếp.
Việt chỉ im lặng đi theo dù là lòng bị bắt ép ...
Cuối cùng cũng xong. Nhưng Việt nghĩ là không ăn được. Nó không dám ăn. Ngồi đeo cái tạp rề nhìn Vy nghiêm trọng. Vy cầm cái thìa lên...
- Anh thả lỏng ra... yên tâm, dù không ngon em cũng ăn hết. - Vy đưa 1 thìa lên miệng...
- Nhưng anh đói lắm. - Việt nhìn theo cái thìa.
- Uầy... ngon lắm. - Mắt vy long lanh nhìn Việt.
- Để anh thử. - Việt cũng thử 1 thìa ăn.
- Đúng không?
- Đói nên ăn cái gì cũng ngon... - Việt cười xòa rồi tiếp tục ăn...
Mọi chuyện có lẽ càng lúc càng thú vị.
- Đi xem phim anh nhớ. - Vy nhìn Việt chờ đợi.
- Anh không thích xem phim đâu, buồn ngủ lắm.
- Em không thích xem phim tình cảm, mà có buồn ngủ thì cho anh mượn vai.
- Chiều em nhất đấy.
...
Vy chạy vào quầy mua vé. Nó giành với Việt. Nó thích thế. Việt cũng thấy thoải mái, nó thấy Vy cũng đáng yêu và luôn làm người khác yên tâm và thoải mái.
- Người yêu anh đáng yêu nhỉ?
Trang đột nhiên xuất hiện, tựa đầu vào vai Việt. Việt im lặng không phản ứng gì. Trang như một bóng ma lởn vởn quanh Việt trở thành điều không có gì là lạ.
- Giờ anh đổi khẩu vị sang trẻ con à?
- Ít ra, đấy sẽ là vợ anh...
- Em vẫn chờ anh mà...
- Xin lỗi vì có người khác đang chờ anh. - Việt nói rồi đi ra chỗ Vy. Nó mặc kệ Trang đứng đấy. Nó muốn đi đến chỗ Vy thật nhanh để tìm lại cái sự yên bình vừa bị Trang cướp đi.
- Ai thế anh? - Vy đưa vé cho Việt rồi nhìn Trang.
- Bạn cũ thôi.
- Vào đi anh. Hay lắm.
Việt nắm lấy cánh tay Vy. Vy không thấy lạ, Việt rất hay nắm cánh tay Vy...
***
Sáng chủ nhật.
- Mẹ, con đi đón bạn gái sang đây! - Việt ngó đầu vào bếp nói to.
- Ừ. - Mẹ Việt tỉnh bơ như biết trước.
- Con đi đón bạn gái đấy! - Việt nói lại như sợ mẹ không nghe rõ.
- Mẹ biết rồi, đi nhanh không con bé đợi.
Việt khó hiểu. Nó cứ nghĩ mẹ nó sẽ vồn vã, thích thú vậy mà mẹ lại tỉnh bơ như không có chuyện gì! Không sao, nó sang đón Vy đã.
"Em ra ngoài cửa đi , anh đang ngoài cửa rồi" - Việt nhắn tin cho Vy vì biết mẹ Vy ở nhà nên không dám gọi.
Vy bước ra. Vẫn dịu dàng như cũ. Vẫn cái vẻ khiến Việt cảm thấy yên tâm.
- Mẹ anh dễ tính thật không? - Vy ngập ngừng đứng ngoài cửa.
- Đây là lần đầu tiên anh dẫn bạn gái về nhà nên anh chưa biết.
- Thế mà anh bảo mẹ anh dễ tính lắm?
- Anh nói thế cho em yên tâm.
***
Việt chạy vào bếp gọi mẹ, bà đi ra, bà mỉm cười với Vy. Việt đang định giới thiệu thì mẹ Việt kéo luôn Vy xuống bếp... 2 đứa ngơ ngác.
- Mẹ ơi, Vy là khách mà. - Việt lầm bầm ở cửa bếp.
- Không sao đâu anh. - Vy quay ra cười.
- Anh bị đàn áp rồi. - Mẹ Việt nói.
- Em về phe nào thế? - Việt đứng cạ