y? Một người thậm chí tôi còn chưa biết tên, một người thậm chí tôi còn chưa được ngồi chung để trò chuyện, em khóc, tôi đau, rồi trách tại sao Sài Gòn này nhỏ mà khoảng cách của con người quá lớn đến thế, để đến khi tôi gặp em, em là của người ta, để khi tôi được gần em, em khóc vì người ta mà tôi lại chẳng thể làm được gì khác cho em, với tư cách người lạ sao? Những đêm Sài Gòn chìm dần vào màu khói thuốc, tôi lại ngồi im dưới ánh đèn trắng trên bản vẽ, họa lên một dáng em từ phía sau đang bước lên những bậc thang mây, chạm tay vào cầu vồng tôi dành cho em, hi vọng những ngày sau này, cuộc đời em cũng đẹp màu như cầu vồng đủ sắc đó vậy.
" Tình yêu anh dành cho em cũng như Sài Gòn vậy, hết mưa rồi đến nắng, chỉ dám đứng từ xa trao em những ánh mắt khi em bên ai đó, tình yêu anh dành cho em, cho đến lúc này, nó không có lý do, nhưng cần gì lý do, anh vẫn yêu em đến phút này dù Sài Gòn hết mùa mưa này đến mùa mưa khác, mưa đến nỗi, nhòe những màu tươi sáng trên bản vẽ mà anh vẽ cho cuộc tình chính mình. Chỉ còn lại những màu nhập nhoạng không xác định, như cảm xúc anh. Anh không biết mình vui hay là buồn, không biết mình đi qua bao nhiêu cung bậc cảm xúc rồi. Chỉ biết sống trọn trên tám mươi tám phím đàn của em."
Tình yêu mà, dù có thật tâm đến mấy, mà chỉ đến từ một người, nó cũng biến thành thứ thuốc gây nghiện giết dần giết mòn cảm xúc con người trong tuyệt vọng. Muốn bỏ không được, mà vương lại thì tự hành hạ bản thân. Con người sống trên cuộc đời này, nếu chỉ biết sống, thì thật vô nghĩa. Cho nên tôi chấp nhận yêu em trong tuyệt vọng, chấp nhận đứng nhìn em những đêm lạnh có vòng tay nương gửi, rồi không biết nên khóc hay cười, không biết nên vui hay buồn, không biết tôi là gì trong em, cái cảm giác yêu thương cho đi quá lớn, mà nhận lại chẳng có gì ngoài cái cười hời hợt xã giao trên đôi môi nhung mềm kia, là một con dao hai lưỡi cắt đứt mọi giác quan. Nhưng tôi chấp nhận, chấp nhận không lý do gì, vì tôi yêu em, đơn giản là trên cuộc sống này, chẳng ai khiến tôi điên dại hơn em được nữa.
Mấy ai đi qua cuộc tình, mà quên hết tất cả?
Thật ra chỉ là xếp gọn nó như những quyển sách đã từng đọc lại một chỗ, không chạm đến thôi. Nhưng rồi vô tình khi lướt qua những dòng chữ cũ, những trang sách từng lướt qua, thì bao nhiêu kí ức và kỉ niệm lại ùa về như chưa hề đi qua. Do ta chấp nhất chuyện nhớ quên, chấp nhận chuyện mình mạnh mẽ, để rồi gặp lại chợt mưa rơi mà trong lòng cạn veo cảm xúc tâm hồn.
" Nếu có bát canh Mạnh Bà, cắt đứt tình cảm giữa anh và em, anh có nên nhắm mắt uống đi, để dáng em mãi chỉ là cái bóng nhập nhòe anh không nhớ rõ?"
Đong đầy nỗi nhớ trong từng bức họa, liệu em có thấu lòng tôi, rơi lệ trên mi mòn,lặng yên ngồi ngắm bức họa hồng nhan mà lòng cứ đau những nỗi đau không thể xác định. Chàng họa sĩ thức thâu đêm bên khói thuốc lá, giết dần mòn bản thân và cảm xúc trong chuyện yêu thương của nhân gian mà bậc người cao nhân gọi là " tầm thường", mà sao ta lại thấy chẳng phút nào thường đi cả. Do ta yếu mềm hay do ta quá chấp nhất chuyện yêu hận trên thế gian này mà không chịu buông xuôi đi?
"Bạn có thể có tình yêu nhưng đừng nên dính mắc, vì chia ly là lẽ tất nhiên."
Những ngón tay trắng ngần, dài thon của em kéo dài trên phiến đàn piano réo vào lòng nỗi nhớ hắt hiu đến cắt đứt cảm xúc, vỡ òa lên mắt. Một bản nhạc cuối cùng mà em đàn, cuối cùng cho cuộc tình thầm lặng suốt bao năm tháng tôi dành cho em.
Em tinh khôi trắng ngần trong chiếc váy cưới bước từ nhà thờ ra ngoài, trên tay sóng sánh chiếc nhẫn cưới mới, tôi đã không vô giáo đường khi em tuyên thệ. Tôi sợ tôi rơi nước mắt trong ngày vui cả đời của em không phải là chuyện không may sao? Những bước chân em lướt qua, đàn bồ câu trắng giật mình tung bay lên bầu trời, em cười thật tươi bên bạn bè, bên người ta, người đàn ông em chọn nương gửi cả đời mỏng manh của em sau này. Mặc dù tôi biết người ta không có nhiều vật chất cho em cuộc sống sung túc, cho em những ngày không lo lắng, nhưng em vẫn chấp nhận chia ngọt sẻ bùi, chấp nhận cùng người mà em yêu đi qua những ngày khó nhọc sau này, khó nhọc là điều không thể tránh khỏi, nhưng tôi biết, có đóa hoa dịu hiền như em bên cạnh, rồi em và người ta, sẽ đi hết khó khăn thôi.
Tôi đến gần đưa em hộp quà gói hết những bức tranh về em, đôi tay em ngơ ngác đón nhận, tôi khó nhọc buông lời:
- Chúc em hạnh phúc.
Em ngẩn người nhìn tôi trong vài giây nhẹ nhàng, rồi cũng gật đầu nhẹ câu : " Cảm ơn." Một câu nói cảm ơn của em khiến tôi nhận ra, bát canh Mạnh Bà trong truyền thuyết không đâu xa, chính là lúc người ta yêu nói câu nói như chẳng cần có ta trên cuộc đời này nữa, em nhẹ nhàng như nắng, còn tôi ngậm đắng nuốt từng muỗng canh Mạnh Bà để quên đi tình nhân một thời khắc bóng trong tim.
Đứng nhìn hồng nhan một thời chìm vào cõi mộng, rèm yêu này nên buông xuống hay tiếp tục vén lên để nhìn người ta nhẹ bước vào cõi sầu mộng bản thân?
"Làm sao anh nuốt nổi bát canh Mạnh Bà khi còn yêu em quá nhi