Bản tình ca tháng 6

Bản tình ca tháng 6

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 235

Bản tình ca tháng 6

lặng.
Công viên dưới chân cầu quay sông Hàn buổi tối tấp nập người. Một cảm giác gì đó khác lạ mà Viên không thể lý giải nổi khi lúc này, ngồi bên cạnh cô là Minh. Những cây cầu với ánh sáng long lanh, lóng lánh kì lạ mang cho cái thành phố này vẻ đẹp hoa lệ tột bậc. Nó khác với cái im lìm, tĩnh lặng, khác với cái êm đềm của trị trấn bé nhỏ quê cô. Họ ngồi xuống bãi cỏ xanh, ngắm dòng sông Hàn thơ mộng. Viên không nói gì. Cô để cho mình tận hưởng những phút giây bình yên. Minh nhìn Viên mỉm cười. Anh chỉ tay lên cầu quay và nói khẽ với Viên:
- Em đã bao giờ chứng kiến cầu quay chưa?
- Đây là lần đầu tiên em ra Đà Nẵng.
- Em có ý định thức đến khuya để chứng kiến cầu quay không?
- Tối hôm qua khi ra đây, em chợt nghĩ rằng, em sẽ chứng kiến cầu quay sông Hàn quay lần đầu tiên với người yêu của mình.
- Lãng mạn nhỉ! Minh thôi nhìn ra cầu. Anh hướng ánh mắt nhìn Viên.
- Lần đầu nhìn thấy và đi phía sau em về khách sạn, nói thật nhé, anh thấy em như chạy trốn một điều gì đó!
Viên ngước đôi mắt tròn vìn nhìn anh, khẽ cười:
- Lần đầu tiên nhìn thấy anh đứng nơi lan can, em cũng nghĩ anh đang chạy trốn những nỗi đau!
Đến lượt Minh nhìn Viên. Ánh mắt anh u buồn khiến Viên chột dạ.
- Em chạy trốn điều gì thế viên bi?
- Em trốn những cơn mưa.
- Anh không chạy trốn. Anh tìm về!
....
Viên không ngủ được. Cô trằn trọc xoay người qua lại và cuối cùng quyết định bật dậy, ra ban công. Gió lộng mát rượi. Viên vuốt những lọn tóc lòa xòa rối tung vì gió, nhìn ra phía biển xa khơi. Thành phố này lưu giữ quá nhiều kỉ niệm của Minh. Không hiểu sao Viên cứ bị ám ảnh bởi câu chuyện Minh kể. Nó làm cô nhớ câu chuyện của chính mình. Khi người ta hai mươi, người ta có thể yêu bằng tất cả sinh lực nhưng cũng chính điều ấy là một vết thương sâu hoắm, quằn quãi trong tâm hồn. Nó đủ sâu để cứa thật đau, đủ mạnh để dằn vặt và đủ nhiều để luôn phải nhớ dù là không muốn nhớ.
Người con gái của Minh sinh ra và lớn lên bên dòng sông Hàn thơ mộng. Cô gái với nước da trắng như tuyết, tóc đen như mun và đôi mắt buồn như dòng sông gợn sóng ấy khiến Minh yêu từ cái nhìn đầu tiên. Họ gặp nhau, yêu nhau và dằn vặt nhau cũng ở chính dòng sông Hàn này. Tuổi 20 hoa mộng của Minh và mối tình đầu của anh kết thúc cũng chính cái thời khắc cầu sông Hàn quay khi cô gái với đôi mắt buồn thẳm sâu ấy thốt lên « mình chia tay nha anh! ». Trái tim Minh chết từ lúc ấy. Anh không bỏ trốn thành phố này vì nỗi đau quá sâu. Anh cũng không lãng tránh dòng sông của một thời yêu đầu này. Anh vẫn đến, vẫn quay lại, như nhắc mình về một tình yêu chân thành không vượt qua được áp lực gia đình và thắng được tiền tài, địa vị.
Viên nghĩ đến mối tình đầu của cô. Khi cô 20 tuổi với trái tim thanh tân loạn nhịp vì anh bạn cùng lớp đại học. Nếu Minh và cô gái ấy gắn liền với những kỉ niệm ở thành phố ánh sáng này thì cô và người ấy lại tìm thấy nhau giữa cơn mưa định mệnh. Tình yêu của họ đã trải qua những ngày mưa, đi qua những ngày nắng và cuối cùng cái thị trấn êm đềm tiếng mưa, dịu dàng nắng ấm lại là nơi khắc cốt ghi tâm nỗi đau cô mất người yêu. Ở một thế giới khác, người ấy thế nào? tình yêu dành cho Viên có còn vô tận? Vì thế Viên ghét mưa, ghét những ngày tháng 6 ướt nhòe gợi đến những mất mát chia ly. Ba năm đã trôi qua, nhịp nhàng, rất khẽ. Chưa bao giờ nó nhanh như một cơn gió hay tiếng của trái sầu riêng rụng sau hè. Ba năm đã trôi qua, Viên vẫn chưa học được cách để quên đi một người. Tận sâu trong đáy tim, Viên vẫn bị những cơn mưa níu giữ như níu giữ những yêu thương dù đã vỡ tan từ rất lâu.
***
Chàng trai của định mệnh.
Ánh nắng buổi sáng lọt qua tấm rèm màu tím oải hương khiến Viên chói mắt. Cô ôm lấy chiếc gối màu trắng, nhìn đồng hồ đeo tay và chậc lưỡi. 10h30 phút. Viên đã ngủ nhiều như vậy ư? Đêm qua Viên thức đến khuya. Có lẽ đó là nguyên nhân khiến cô ngủ say như vậy. Viên dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi thay vào người chiếc váy màu tím có những bông hoa li ti dịu nhẹ cầm theo nón rộng vành. Viên muốn ra biển. Chị Linh lễ tân nhìn Viên mỉm cười rồi ngoắc tay cô lại gần, thì thầm:
- Anh hàng xóm của em trả phòng lúc sáng nay!
Viên chỉ khẽ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu tỏ ra mình bình thản lắm. Viên đang đứng trước biển xanh đầy nắng. Cái nắng trưa gay gắt không làm Viên khó chịu. Minh đã về. Anh đã rời xa thành phố với những nỗi đau dài của đời mình. Còn Viên vẫn ở lại, tận hưởng nốt những ngày nghỉ còn lại của mình trước khi trở về với guồng quay công việc và những cơn mưa thân quen.
Cuộc sống luôn mang đến nhiều bất ngờ và thú vị. Viên tự hỏi cô sẽ còn cơ hội để gặp lại Minh lần nữa hay không? Họ chưa trao nhau số điện thoại. Viên còn chưa biết anh đến từ đâu. Viên và anh thậm chí chưa biết gì về nhau ngoài câu chuyện tình yêu buồn trắc trở của Minh. Anh giống như chiếc bóng, lặng lẽ xuất hiện rồi lặng lẽ rời đi. Cuộc gặp gỡ hữu duyên này mang đến cho Viên cái nh

1 234[5]67
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

pacman, rainbows, and roller s