Bảo tàng kỉ niệm

Bảo tàng kỉ niệm

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 188

Bảo tàng kỉ niệm

lấp lánh. Thế mà trong mắt An chẳng còn phản chiếu nét lung linh ấy nữa. Mỗi lần bước lên xe bus, vẫn là cảm giác quen thuộc đến thân thương nhưng An cảm thấy có gì đó hẫng hụt. An giận chính bản thân sao lại mong ngóng một người xa lạ, sao lại dành cho anh quá nhiều cảm xúc như thế. Cuối tháng 12, giữa những ngày rộn ràng của cây thông và những món quà, cô nhận được tin báo đơn đăng ký học bổng của cô được nhà trường chấp nhận. Thế là An lên đường đi du học mang theo một mảng tình lửng lơ, chưa bao giờ có lời đáp.
***
Hơn một tháng sau, Bằng bước lên xe bus. Anh ngạc nhiên khi chỗ ưa thích của cô ấy đã có người khác ngồi, chẳng trách mà Nguyên Bình nhìn lầm. Anh nhìn quanh xe, không thấy cô ấy đâu cả. Hay hôm nay cô ấy không đi học? Bằng tự đưa ra suy đoán như thế. Cũng khá lâu rồi anh mới trở lại chuyến xe bus này, xa lâu thành nhớ. Dự án cùng với ông ngoại lấy mất của Bằng hai tháng phải rời Sài Gòn. Không biết lúc gặp lại anh, cô ấy có ngạc nhiên không? Chắc là cô ấy phải nhớ ra anh chứ? Lần cuối cùng gặp nhau trên xe bus trước khi anh đi công tác, cô ấy nhận ra anh rồi mà, nếu không cô ấy sẽ chẳng bối rối đáng yêu như vậy. Không biết phản ứng của cô ấy khi nhìn thấy anh sẽ như thế nào nhỉ? Bằng bắt đầu phát huy gen di truyền từ mẹ, suy đoán đủ tình huống. Nhưng anh không có câu trả lời.
Hôm sau, Nguyên Bình nói chỗ ngồi đó không có ai ngồi, Bằng đợi đến chuyến xe gần cuối mới tha cho cô em gái lên xe bus về nhà. Hôm sau nữa, chỗ ngồi đó có người ngồi nhưng không phải cô ấy.
Những hôm sau nữa, anh vẫn không tìm thấy cô ấy. Bằng bắt đầu giận bản thân, anh chẳng biết gì về cô ấy cả. Chỉ biết cô ấy học trường U thì làm được cái gì, có sang trường cô ấy tìm cũng không tìm được. Nguyên Bằng dặn em gái sau này không cần ngồi ở trường canh chuyến xe này giúp anh nữa. Trước đây, để đi cùng chuyến xe với cô ấy, Bằng bắt em gái ngồi ở trạm xe bus trường anh, nhìn xem chuyến xe nào có cô ấy thì báo biển số xe cho anh. Còn anh thì đi bộ xuống một trạm sau đó, đợi điện thoại của em gái để biết nên đón chuyến xe nào. Việc đó cũng không khó khăn gì, vì cô ấy chỉ thích ngồi một chỗ duy nhất thôi. Bây giờ thì không cần làm như thế nữa.
Mẹ Tú Anh nói rất đúng, cuộc đời này đỏng đảnh và khó hiểu vô cùng, nó không cho phép con người nắm bắt được suy nghĩ của nó nên nó sẽ diễn ra theo tình huống mà bạn không bao giờ ngờ tới. Qủa thật chưa bao giờ Bằng nghĩ đến khả năng sẽ không gặp lại cô ấy. Giờ thì đó không phải là một khả năng có thể xảy ra mà nó là sự thật, sự thật là Bằng không gặp được cô ấy.
Bằng ngồi trên chuyến xe bus quen thuộc, trong chỗ ngồi mà cô ấy vẫn thường ngồi, trong dáng vẻ quen thuộc của bản thân, tai nghe nhạc, mắt nhắm nghiền. Nhưng cô, chú, anh, chị tiếp viên của tuyến xe này, có lẽ cả tài xế nữa, đều thấy chàng trai này có điều gì đó khác lạ. Nhìn dáng điệu cậu ta ngồi có gì đó cô đơn và buồn bã. Tất cả đều ngẫm nghĩ rồi thở dài, chắc là thất tình. Đến cả họ cũng nhớ cô bé mặt tròn tròn có nụ cười tươi hay nói chuyện với họ thì chàng trai này cứ hay đỡ đầu người ta dựa lên vai mình ngủ, sao mà không nhớ. Mỗi lúc cô bé đó xuống xe rồi, cậu ta ngồi lại như cũ, vẫn đeo tai nghe, vẫn nhắm nghiền mắt mà miệng thì luôn cười cho đến lúc xuống. Có hôm không biết hai đứa nói với nhau cái gì mà cô bé xụ mặt kiểu giận hờn vu vơ, đến lúc cô bé xuống hì chàng trai bắt đầu cười, cười toe toét mà nhích vào cô bé vừa ngồi, còn ngân nga cái điệu nhạc gì trong miệng nữa. Vậy mà, bẵng đi một thời gian, không thấy chàng trai này đâu, cô bé mặt buồn xo. Giờ thì chàng trai ngồi trầm lặng, cô bé kia chẳng thấy đâu. Thiệt là!
Bằng không hề biết mình được chú ý đến như vậy, anh nhìn những cảnh vật quen thuộc lướt qua ngoài cửa kính, thất thần trống rỗng. Chỉ là một người xa lạ mà có thể khiến anh như bị tung hứng trong hàng ngàn cảm xúc và suy nghĩ khác nhau, đã vậy, di chứng còn rất nặng nề. Bằng vẫn nhớ anh đã cười đến không ngừng lại được khi nhớ đến vẻ mặt phụng phịu ấm ức của cô trong cái hôm cô ấy nhận ra anh mà bị anh nhát gừng trả lời, ngại không dám bắt chuyện lại. Bằng nhớ cảm giác hụt hẫng khi không thấy cô trên chuyến xe quen thuộc, anh cứ ngỡ cô vẫn phải ở trên chuyến xe này, chỉ cần anh tìm, anh đợi là sẽ gặp. Bằng nhớ nỗi lo sợ khi linh cảm rằng anh và cô ấy sẽ không gặp lại nhau nữa.
Liệu anh có còn gặp lại cô ấy nữa không? Thời gian trôi qua, khuôn mặt cô ấy Bằng đã dần quên. Tuyến xe bus quen cũng có ít nhiều đổi khác. Câu trả lời đã không có thì câu hỏi đó, Bằng cũng muốn quên.

3. Hai năm sau...
Bằng đi bộ trên con phố giữa trời nắng chói chang. Xe anh bị hư phải đem vào tiệm sửa xe, ngồi trong tiệm nóng nực quá nên anh đi tìm quán cà phê nào gần đó ngồi cho mát mẻ. Bằng dừng lại một chút nhìn chiếc xe bus quen thuộc chạ

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

Polaroid