Polaroid
Bất chợt ở La Mã

Bất chợt ở La Mã

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 387

Bất chợt ở La Mã

style="text-align: center;">
Thảo vừa nhấm nháp chiếc kem mùi vanille vừa hào hứng nhận xét:
- Chúa ơi! ở Roma tôi chỉ thấy có hai điều đáng chiêm ngưỡng hơn cả những tác phẩm nghệ thuật! Đó là linh mục và cảnh sát!
Vương há hốc:
- Sao? Cô đặt linh mục ngang với cảnh sát à?
- Họ có điểm chung: đẹp trai quá!
- Cô có vẻ..mê trai?
- Tôi yêu vẻ đẹp của người đàn ông, bởi vậy mới đến Roma xem những bức tượng cẩm thạch khoả thân nổi tiếng của Michel-Ange!
Vương hỏi đố:
- Cô biết vì sao Michel-Ange lại thành công với những bức tượng nam khoả thân nhiều cơ bắp không?
- Vì ông ta có tài.
- Chỉ đúng một phần. Thực chất, vì bản thân ông ta là người đồng tính!
***
Giờ cả hai mới phát hiện họ có chung niềm đam mê nghệ thuật . Dù Vương là kỹ sư tin học và Thảo là dân kinh tế.
Vương nháy mắt:
- Thì ra cô đến Roma cũng với mục đích chiêm ngưỡng nghệ thuật. Vậy mà tối qua, nhìn bộ dạng của cô tôi tưởng cô đi du lịch vì thất tình!
Thảo thở hắt ra. Không biết vì lẽ gì, cô thành thật tâm sự chuyện tình cảm của mình cho người bạn mới quen. Và Thảo ngao ngán kết luận:
- Tôi tên Thảo, tiếng Hán có nghĩa là "cỏ". Người yêu là "cây tùng". Nhưng anh ta chẳng che chở cho tôi được bao nhiêu.
- Vậy sao cô yêu?
Thảo nói đại một lý do:
- Tại tôi mê đẹp trai!
Buổi tối, họ lại quay về nơi có ô cửa sổ vỡ. Làm sao tìm được khách sạn khác trong mùa cao điểm này?
Đêm nay Vương lại tiếp tục rên rỉ: "Tôi hối hận quá!". Lọ dầu xanh anh đem theo đã gần hết vì phục vụ xoa bóp hai bắp chân mỏi nhừ của Thảo. Cô cười khoái chí dù ra vẻ áy náy: "Tôi đâu có thói quen đi bộ cả ngày trời. Đôi giày này cũ rồi ..."
***
Vương lầm bầm: "Tự dưng tôi thành nô lệ massage cho cô. Bình thường tôi chẳng phục vụ ai cả, người yêu tôi phải chăm sóc tôi chu đáo!". Rồi Vương tâm sự mình dang du học ở Anh và có người yêu lớn hơn năm tuổi.
Nửa đùa nửa thật, anh lý giải:
- Cô biết không, tôi vẫn luôn thích phụ nữ lớn tuổi. Dường như trong tôi thiếu thốn tình mẫu tử thì phải. Mẹ tôi mất khá sớm mà.
- Anh có thật sự yêu cô ấy không?
Vương làm bộ nhíu mày tư lự:
- Thế nào là thật sự và không thật sự? Dù sao cô ta đã nói câu: "Vương, Wo ai ni".
Hai người cười phá lên. Thảo tự dưng thấy người bạn mới thật gân gũi. Khi tắt đèn ngủ, Vương cười khẽ trong đêm:"Hôm nay không bắt tôi phải để đèn suốt đêm nữa à? Có tiến bộ!".
Thảo nhột. Suốt đêm cô khó ngủ, chẳng phải nhớ "cây tùng". Giường bên, tiếng ngáy nhỏ đều đều của người chia phòng thật ấm áp.
Ngày chót, hai người tham quan Roma. Vương cầm quyển sách hướng dẫn xuýt xoa:
- Còn nhiều nơi chưa đi quá!
Thảo đề nghị:
- Mình còn kịp giờ đến một chỗ nữa. Đi Terme di Caracalla nhé!
- Thuận đường không?Hơi xa đó, phải đón xe điện ngầm và cuốc bộ một đoạn.
- Được mà! Sách ghi đó là một nhà tắm công cộng, có sức chứa đến một ngàn sáu trăm khách . Tôi muốn biết người La Mã tắm như thế nào.
Vương chiều cô, họ cùng đi về hướng Terme di Caracalla. Trời tháng tư đã ấm áp lắm, đi bộ một đoạn ai cũng bỏ hết lớp áo ngoài. Nhưng sao hai người càng đi càng thấy hoang vắng kỳ lạ.
Thảo ngờ ngợ:
- Lạc rồi! Quay lại thôi!
- Tụi mình tim đường quay về nhà ga luôn nhé! Đợi đến lúc có tàu đi Firenze luôn!
Thảo không chịu. Họ tiếp tục đi, cho đến khi Vương nhận ra cô rất đau chân và khuôn mặt đỏ hồng mồ hôi nhỏ giọt. Thảo bặm môi nói không sao mà nước mắt bắt đầu rơi.
- Anh làm ơn ...cõng tôi đi! Tôi đi hết nổi rồi!
Vương cười méo miệng:
- Thôi được! Lần đàu tiên trong đời tôi bị hành hạ thế này!
Khi đã yên vị trên phưng tiện giao thông thô sơ và độc đáo này, Thảo có vẻ áy náy:
- Người yêu có lòng mẫu tử của anh mà biết, hẳn đau lòng lắm!
Vương không đáp. Anh nhận ra hình như mỗi bước đi của mình giờ hoá ra nhẹ bỗng. Thảo lấy áo khoác đưa lên đầu, che nắng luôn cho Vương. Hai người tha nhau đi ngược lại đoạn đường dài.
Mãi đến khi leo lên dốc cao, anh mới nhận ra mình gần kiệt sức. Trên lưng anh, Thảo khuyến khích:
- Ráng lên, gần đến rồi! Chút xíu nữa tụi mình vô nhà tắm công cộng tắm luôn cho mát! .
Terme di Caracalla quả là một nhà tắm công cộng, nhưng được xây dựng vào năm 212 nên giờ đây chỉ còn là phế tích.
Hai người ngã lăn ra cỏ. Vương la toáng lên:
- Cô hại tôi rồi! Hại tôi rồi!
Thảo lấy bản đồ quạt cho Vương:
- Thì ...có đến nơi mới biết nó hoang tàn thế này. Lỡ rồi! Nghỉ một chút đi, rổi ... cõng tôi ra ga!
Vương hét lên não nùng:
- Chúa ơi!
Chúa không thể giúp anh. Vương tiếp tục vác cô bạn bé nhỏ nhưng giờ

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)