Old school Swatch Watches
Bến xe cuối đường

Bến xe cuối đường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 299

Bến xe cuối đường

/p>
***
Thời gian cứ trôi đi. Chung cũng quên béng mất lời hứa giới thiệu với Bảo. Cho đến khi…
“Mày… đúng là đểu, nói như thế rồi mà chẳng giới thiệu với tao.”. Bảo bỗng đập bụp vào lưng Chung.
“Cái gì?”
“Mày đấy, lần trước tao đã nói thế rồi, vậy mà mày vẫn không chịu giới thiệu tao với Hương à?”
“Ơ,… mà,… mà sao mày biết tên nó?”. Chung tròn mắt nhìn thằng bạn.
“Haizz, đúng là chờ mạ thì má sưng. Chờ được ông giới thiệu thì có mà đến mùa quýt, tôi tự làm quen được với em ý rồi thằng đểu ạ”. Bảo đáp, gương mặt lộ rõ vẻ đắc thắng.
“Ơ,… vậy à. Đấy, thì mày tự làm quen được rồi, cần gì tao”
“Xì. Nó cứ loanh quanh bên ngoài lớp mình lúc nãy, thấy thế tao mới ra hỏi thăm. Nó hỏi có phải anh Chung học lớp này không. Tao mới bảo là: đúng rồi, anh là bạn anh Chung đây. Thế thì mới làm quen được với nó đấy.”
“Ừm”. Chung ợm ờ, trong khi Bảo vẫn lườm Chung bằng ánh mắt khó hiểu.
“Thôi đi, lại còn giấu nữa. Khai mau, mày với nó là người yêu bao lâu rồi? Hả?”
“Sao cơ? Người yêu á? Mày nói linh tinh cái gì thế?”
“Nó nói với tao thế mà.”
“Hả? Nó nói vậy á?” Chung trố mắt ra nhìn Bảo, không tin vào tai mình. Sao Hương lại làm vậy?
“Ừ, nó nói thế đấy. Mày chết. Khao mau, không thì đừng có trách.”. Bảo bắt đầu phá lên cười, trong khi Chung vẫn ngồi bần thần. Chút cảm tình với Hương mới nhen nhóm trong Chung nay đã vụt tắt. Hương đúng thật là rắc rối.
***
“A, anh Chung!”
Hương lại xuất hiện khi Chung vừa mới ra tới bến xe. Nhưng lần này Chung thấy khó chịu thật sự. Có lẽ anh nên nói thẳng với Hương.
“Anh này, hôm nay em gặp…”
“Hương này!”. Chung ngắt lời Hương.
“Anh nghĩ anh nên nói thẳng với em… Chúng ta mới quen nhau không lâu, và anh không nghĩ là mình giống như những gì em nói với bạn anh. Chúng ta không… yêu đương, hay gì gì đó như em nghĩ đâu. Thậm chí anh và em còn chẳng phải bạn bè đúng nghĩa nữa, chỉ là quen biết thôi…”
“…”
“Anh chỉ muốn nói với em, lần sau đừng làm thế nữa. Em hiểu không?”
“Dạ nhưng…”
“Thôi anh về trước đây!”. Chung nói rồi chạy vội lên chiếc xe vừa mới đỗ. Không phải tuyến xe về nhà anh. Nhưng anh có thể bắt xe này, rồi đi một xe khác cũng được. Đi tuyến xe kia, có khi Hương sẽ lại đi cùng anh.
Chung nhìn qua cửa sổ, thấy Hương vẫn đang đứng lặng một chỗ, mặt cúi gằm. Chung quay mặt về phía trước, thấy hơi tội lỗi, nhưng nói thẳng như vậy sẽ tránh được những rắc rối về sau. Với anh, việc dây dưa với cô gái rắc rối này thế là đủ rồi. Yêu đương gì chứ!
Những ngày sau, anh chẳng còn gặp Hương nữa. Có lẽ, việc nói thẳng với Hương đã có tác dụng. Chung mừng thầm. Vậy là từ nay anh sẽ chẳng còn phải gặp cô gái phiền phức nói nhiều ấy nữa.
Nhưng những lần về nhà mà anh nghĩ sẽ chỉ như quay về thói quen cũ lại bỗng tẻ nhạt một cách đáng sợ. Có Hương bên cạnh nói liên tục, tuy anh chẳng để tâm hay nghe hết những lời nói ấy, nhưng ít ra anh còn cảm thấy cuộc sống đỡ buồn chán. Mới vậy mà đã hai tháng đi cùng Hương.
***
Đã sắp đến giáng sinh.

Mấy ngày nay trở lại với cuộc sống trước kia, Chung thấy mệt mỏi một cách khác thường. Hôm nào anh cũng ngủ gật trên xe đến tận bến cuối – bến của nhà anh. Có lẽ đó là một trong những tác động của “bệnh không Hương” chăng? Chung bỗng thấy trước kia, ngày nào về nhà anh cũng mệt mỏi, vậy mà mấy hôm đi cùng Hương. Có lẽ do cô nói nhiều quá làm anh chẳng thấy buồn ngủ gì cả.
Hôm nay Chung thức dậy sau một giấc ngủ dài trên xe buýt. Tuy nói là giấc ngủ dài nhưng chỉ là lơ mơ thôi. Anh vẫn biết khi nào là tới bến. Chung vươn vai, ngáp ngắn ngáp dài rồi lặng lẽ xuống xe.Về tới nhà, vừa quăng cặp xuống giường, Chung đã thấy điều khác lạ. Có thứ gì đó được nhét ở ngăn bên cạnh balo, chỗ vẫn thường để ô.
Đó là một gói nhỏ màu đỏ.
“Không biết ai đã nhét nó vào đó nhỉ?”. Chung nhủ thầm, khi bắt đầu mở cái gói.
Bên trong có một cái móc chìa khóa có hình mặt cười, và một tấm thiệp nhỏ.
Chung nhẹ nhàng mở tấm thiệp, những dòng chữ nắn nót này chắc chắn là của con gái.
“Xin lỗi vì đã làm phiền anh. Xin hãy coi đây là món quà tạ lỗi của em.”
Tấm thiệp không có chữ ký. Nhưng Chung biết nó của ai.
Anh khẽ thở dài. Cái mặt cười vẫn ngoác miệng một cách trơ trẽn trên tay anh.
Chẳng biết lúc đó Chung nghĩ gì, nhưng anh cũng móc cái mặt cười đó vào cặp.
***
Nhiều ngày sau đó Chung cũng không nhìn thấy Hương nữa. Cứ như Hương biến mất một cách bí ẩn vậy. Bỗng nhiên Chung thấy hơi hụt hẫng. Hình như anh còn chẳng biết Hương học lớp nào, hay những điều gì

12[3]456
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)