ười ở lại dành cho những người đã mãi mãi nằm lại nơi đáy biển kia trong những chuyến ra khơi lúc trời nổi giông bão". Nói xong, cô ngước nhìn anh: " Anh hứa với em sẽ không bao giờ rời xa em nhé?". Anh cúi xuống, nhìn thẳng vào trong mắt cô: " Ừ. Anh hứa" khẽ khàng anh đặt lên môi cô một nụ hôn. Không hiểu vì sao cả anh và cô đều cảm thấy mặn chát trên môi. Họ nắm tay nhau cùng đi trên bãi cát dài, đi bên cạnh anh, trước đại dương bao la kia cô thấy lòng mình yên bình đến lạ.
Anh và bố cô chuẩn bị cho chuyến biển tiếp theo. Cô chạy theo phụ khuân đồ đạc lên thuyền cho bố. Dặn dò cô việc nhà xong bố cô hối mọi người lên thuyền bắt đầu cho chuyến biển. Cô tiến lại gần anh: " Anh.. anh phải về với em đấy". Trông bộ dạng cô lúc này anh phì cười, cốc đầu cô một cái: " Ngốc, không về với em thì anh về với ai". Xong rồi anh vội vàng quay lưng đi. Cô đứng nhìn theo, tới khi tàu chỉ còn một chấm nhỏ xíu thì mới quay về. Tàu đi được hai ngày thì bão về. Loa phát thanh liên tục thông báo mọi người chèn chống nhà cửa chống bão. Cô ở nhà mà lòng dạ như lửa đốt. Cô lo cho bố, cho anh, cho toàn bộ mọi người trên tàu. Bão tan, mọi người lũ lượt kéo nhau ra biển ngóng chờ các đoàn tàu cá trở về. Một chiếc, hai chiếc, rồi ba chiếc lần lượt quay về trong sự vui mừng của mọi người, nhưng mà tàu của bố cô sao mãi không thấy xuất hiện. Cô chạy dọc bờ biển. đến các con tàu vừa cập bờ hỏi thăm tin tức nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu. Cô bật khóc, khóc nức nở, nhưng kìa, xa xa trên biển lại có một con tàu khác trở về, mặt cô rạng rỡ hẳn lên, hi vọng đó là tàu của nhà mình. Khi chiếc tàu tiến lại gần bờ cô thấy anh đang đứng trên mũi tàu nhưng mặt anh sao mà buồn đến thế. Tàu cập bờ, cô chạy ào tới, vậy là anh không sao hết... cô liếc nhìn xung quanh, còn bố cô đâu? Tại sao anh cùng những người khác lại ở trên chiếc tàu lạ này. Cô run run hỏi anh: "Ba em đâu? Ba em đâu rồi?" Anh ôm chầm lấy cô, òa khóc. Một người trong đội đi biển lên tiếng : " Bão tới bất ngở, tàu chạy kịp vào một hòn đảo gần đó để trú nhưng sắp tới nơi thì va phải đá ngầm, con tàu mắc kẹt lại. Mọi người đều nhảy xuống bơi vào bờ còn chú Tám ( bố cô) không chịu nhảy xuống mà ở lại cứu tàu, tàu..tàu bị sóng dập vào đá vỡ tan nát.. chú Tám.. ổng nằm ở kia" nói rồi chỉ tay về phía sau. Cô vội lao tới nơi người đó vừa chỉ. Ba cô nằm đó, nhợt nhạt, bất động...
Chôn cất cho bố xong, cô đến tìm anh: " Cảm ơn anh, những ngày này không có anh chắc em cũng không sống được". Anh không nói gì, ôm cô vào lòng. Anh sẽ che chở cho cô, ở bên cạnh cô cho tới cuối đời. Cô khóc, anh bên cạnh lau nước mắt cho cô. Đột nhiên cô nghiêm mặt lại, nhìn thẳng mắt anh nói: " Em sẽ lên thành phố, em không thể sống ở đây, mỗi lần nghe tiếng sóng là em lại không chịu được, em nhớ ba, em ghét biển". Anh ngạc nhiên, mắt tròn xoe : " Lên thành phố, không.. không.. em sinh ra ở đấy, em gắn bó với nơi này, biển nuôi sống em. Lên đó thì em sống sao nổi chứ.. Anh sẽ chăm lo cho em, anh không để em phải khổ đâu". Cô lắc đầu quầy quậy: " không phải là chuyện sướng hay khổ, mà là em muốn quên nơi này, em ghét..ghét biển, ghét mọi thứ ở đây.." " Ghét cả anh sao?" anh hỏi. Cô gục đầu vào ngực anh: " Em yêu anh, nhưng em ghét mọi thứ ở đây, em muốn tránh xa nơi này, anh hiểu không?". Nói rồi cô chạy về nhà. Tối hôm đó, cô thức trắng.. từng giọt, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi.. Cô ngồi bật dậy, vội vàng xếp áo quần nhét vào va ly. Ngày mai cô sẽ đi, cô quyết định rồi, cô sẽ đi cho dù có anh hay không. Sáng sớm hôm sau, cô xách va ly bước đi, vừa bước ra ngõ, cô giật mình.. anh đã đứng đó từ bao giờ. Trên lưng anh là cái ba lô. Nếu anh không lên tiếng chắc cô đã chôn chân tại chỗ rồi. " Nào, chúng ta đi".
Lên thành phố, họ thuê một nhà trọ ở cạnh một bến tàu. Với sức vóc của mình anh nhanh chóng xin được một chân bốc vác ở bến tàu. Còn cô, vốn trước đây cũng từng học may vá nên cô được một xưởng may nhận vào làm. Cuộc sống cứ thế trôi qua. Từ ngày lên thành phố anh thức khuya hơn, có lần hơn nửa đêm cô tỉnh dậy, cô thấy anh ngồi bên cạnh cửa sổ, âm thầm châm thuốc rồi thở dài. Bóng anh trong làn khói thuốc càng làm cho không khí u sầu hơn. Cô biết anh đang nghĩ gì. Anh đang nhớ biển, nhớ quê nhà. Nhiều lần cô tặc lưỡi, nghĩ bụng hay là mình cứ quay trở về. Nhưng lúc đó hình ảnh bố cô nhợt nhạt nằm kia, hình ảnh những người phụ nữ khóc thương chồng đi biển không trở về lại hiện lên, thì cái ý nghĩ trở về của cô tan biến mất.
Xưởng may của cô vốn là của một ông chủ người hoa đã ngoài 40, ngày nào ông ta cũng tới giám sát các công nhân. Rồi một ngày, ông ta để ý tới cô, trong số các công nhân thì cô là người nổi bật nhất. Ngày nào lão cũng liếc nhìn trộm cô. Và rồi lão cũng tìm cách tiếp cận cô, khi thì kiếm cớ tặng hoa, khi thì mời cô đi ăn nhưng cô từ chối. Một lần như thế, cô bực dọc hỏi lão: " Tại sao ông cứ quấy rầy tôi thế hả?". " Tại vì em đẹp" lão nói. Lâu lắm rồi mới có người khen cô đẹp, nghe thế tuy vẫn tỏ vẻ bực dọc ngoài mặt nhưng trong lòng cô vui lắm. Cô về nhà,