ư không. Chỉ có anh là trăn trở với những tiếng thở dài của mình. Màn đêm đổ đầy cả hai, mang đến trong không khí vẻ héo hắt đáng thương. Ngoài khung cửa sổ, trăng vẫn sáng lấp lánh. Bỗng nhiên dòng ký ức trong anh ào về. Cô từng cùng anh nằm dưới không biết là bao nhiêu bầu trời đêm như thế này. Như buổi tối trên biển năm nào, cả hai nằm ngắm sao và nói những câu sến súa hường huệ mà người ta không bao giờ tưởng tượng được người ta sẽ nói khi yêu. Như cái ban công lộng gió nhà cô, dù muỗi cắn đến sưng vù bắp chân cũng không nỡ rời nhau ra để nói lời tạm biệt. Như trên cung đường quốc lộ đầy hiểm nguy – khi xe chết máy giữa chừng khiến cả hai đành phải ngủ vạ vật ngay trên mặt đường nhựa ấm nóng – cô gác đầu lên cánh tay anh, lời yêu thương bật ra giữa hai hàm răng đang va đập vào nhau vì sợ hãi. Anh nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng anh bây giờ. Cô của tuổi 22. Đôi lông mi cong nhắm hờ, sống mũi thẳng đang thở ra từng quãng đều đều, chợt thấy thương cô vô hạn. Anh cũng không biết rằng, lòng cô lúc này cũng đang nổi sóng. Từng đợt, từng đợt. Tim vỡ ra từng mảnh, từng mảnh. Hai tâm hồn tổn thương đang nằm sát cạnh nhau mà không biết làm cách nào để vá víu và lấp đầy
- Chúng ta... có thể tiếp tục được không?
- Chắc là không thể rồi, bởi em không muốn trở thành kẻ đồng sở hữu trái tim người khác.
- Chỉ là một cơn say nắng...
- Đừng nói điều đó với một giọng điệu run rẩy và không tự tin...
- Sao em chưa từng bao giờ cố gắng lôi anh ra khỏi cơn run rẩy đó? Chỉ cần em níu tay anh thôi..
- Em níu anh đủ cả bốn mùa. Nhìn xem, có bao giờ anh thôi không để lòng mình lơ lửng không? Mà em cũng chẳng đủ thực tế để đủ kéo anh gần bên em.
Một tiếng thở hắt nhẹ.
- Còn nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau không? Em chẳng bao giờ xếp tiền ngay ngắn trong ví cả. Anh vẫn còn nhớ em móc môt cục tiền trong túi ra, lấy đúng số tiền phần bún bò của mình và đưa anh. Anh thấy thật buồn cười. Vì điều đó chạm vào sĩ diện của anh. Chỉ một tô bún bò thôi đấy. Rồi cả khi em còng lưng trong studio của trường suốt đêm vì lỡ đổ một vết cà phê vào bài vẽ. Anh đứng ở cửa, hét lên Bún bò không? Em nhăn mặt, lắc đầu, mắt rưng rưng, nhưng cái vẻ thèm thuồng vì đói hiện rõ trên khuôn mặt. Nhìn thương lắm
Cô cười thành tiếng.
- Lần đầu tiên anh hôn em là khi chúng ta đi xem triển lãm tranh. Anh lừa em bằng cách la to lên á tranh nude kìa khiến em mất cảnh giác. Đến tận bây giờ anh vẫn nhớ rõ khuôn mặt của em cùng câu cảm thán "Á trời ơi nụ hôn đầu đời của tôi" lúc đó. Thề với em, nếu anh có cầm một vật gì quý giá dễ bể trên tay chắc anh cũng cho nó rơi tự do luôn rồi.
Cô cười thành tiếng.
- Em biết gì không? Ngay từ giây phút đó, anh đã nghĩ rằng dù cuộc đời có ra sao, anh cũng sẽ không bao giờ thôi yêu thương em, bảo vệ em. Vì tất cả những điều đầu tiên đẹp đẽ nhất cuộc đời này em đã mang đến theo những cách như vậy...
Cô thôi cười thành tiếng. Lạ kỳ là đến tận bây giờ, những câu nói ấy vẫn khiến cô xúc động. Như vào mùa hè tuổi 18 anh nói yêu cô, tuổi 19 anh hứa sẽ không bao giờ xa cô, tuổi 20 anh đi du lịch cùng cô, tuổi 21 cả hai vững tin hơn vào cái gọi là tương lai và cuộc sống. Cô đã nuôi dưỡng tình yêu này bằng tất cả sự hồn nhiên và không toan tính nhất trên đời, đến nỗi nó bạc màu từ lúc nào cô cũng chẳng biết. Giờ thì cô nằm đây, trong vòng tay anh, nhưng chỉ nghe nỗi sợ hãi và mỏi mệt len lỏi xung quanh. Cô chùi khô mắt, nói lặng lẽ:
- Em sẽ thôi không khóc nữa. Em sẽ cười như ngày xưa em từng. Em chỉ muốn anh biết rằng, được gặp anh và yêu anh – là điều tốt đẹp chân thành nhất cuộc đời mà em từng có.
Sáng hôm sau, một buổi sáng mùa thu đầy gió, họ đi ngang nhau trên hành lang quen thuộc. Tóc cô ngắn, nhưng vẫn còn xù và mảnh. Trên tay lại đeo mấy cái vòng gớm ghiếc như trừ tà, lông mi lại rối bời như ngày xưa. Mọi thứ ở cô vẫn vậy. Chỉ duy nụ cười cô dành cho anh là khác. Nụ cười sau 4 năm – nụ cười của người đã thôi không còn tin vào những câu chuyện tình yêu vĩnh cửu.
Người ta dễ dàng gặp định mệnh của mình trên lối đi, nhưng cũng dễ dàng đi lướt qua nhau như hai người xa lạ.
Thiên Bình