Buông tay

Buông tay

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 172

Buông tay

i!
***
Tôi thẫn thờ đi dọc hành lang bệnh viện, suy nghĩ mông lung. Bỗng một người va mạnh vào tôi. Choáng váng. Quay cuồng. Lúc sau, tôi mới nhìn rõ rằng có một bàn tay mạnh mẽ đang đỡ mình dậy. Tôi nhìn thẳng vào người đối diện. Anh ta cũng nhìn lại tôi. Tôi giật mình bối rối nhìn xuống đất. Anh ta luống cuống bỏ tay tôi ra. Tôi bước nhanh hơn mặc dù đầu rất đau. Anh ta kéo tay tôi lại:
- Em có sao không?
Tôi đứng sững như một con ngốc. Bàn tay ấy, đôi mắt ấy, cảm giác ấy, rất giống của một người. Người mà tôi đã nhớ mãi không quên. Tôi lắc đầu, vừa muốn xua đi cảm giác, vừa trả lời câu hỏi của anh ta.
- Để anh đưa em đến gặp bác sĩ!
- Không cần đâu!
Vậy mà anh ta vẫn kéo được tôi đi. Anh ta chăm sóc tôi cứ như tôi là bệnh nhân đặc biệt vậy. Tôi không làm cách nào để từ chối được, đành phải mặc anh ta muốn làm gì thì làm. Tối hôm ấy, tôi về nhà. Thấy tim mình đập mạnh hơn một chút. Và ánh mắt chàng trai ấy xoáy mạnh vào tôi.
Cuối tuần, tôi vào thăm N. Đã mấy ngày rồi mà N. chưa tỉnh. Một lát, tôi đi ra ngoài. Mùi thuốc sát trùng làm tôi không thở được. Tình cờ, tôi gặp anh trên sân bệnh viện, người hôm trước đã va vào tôi. Tôi quay người định lơ đi, nhưng lại thầm cầu mong anh ta gọi mình. Và thật, anh gọi:
- Này bé! Em còn đau nữa không?
Tôi quay lại, sẵn một nụ cười trên môi.
Tôi đi dạo cùng anh, nghe anh nói có một người bạn đang nằm viện. Anh luôn đứng từ xa nhìn cô ấy chứ không bao giờ vào thăm. Anh tự trách mình vì đã làm cho cô ấy đau khổ. Tôi an ủi anh, bảo ai cũng có sai lầm, chỉ cần anh biết sửa thì cô ấy sẽ hiểu và tha thứ.
Khi nói những điều đó tôi nửa vui nửa buồn. Tôi chưa từng nghĩ rằng anh sẽ vô tình với một ai đó. Có lẽ tại tôi đã đồng hóa anh với người của quá khứ kia. Tôi đã mong chờ ở anh điều gì đó khác.
Tôi kể cho anh nghe về N. Rằng N. có một người mà cô ấy rất yêu. Rằng N. đã luôn mong chờ người ấy gọi điện, chờ người ấy nói một câu yêu thương. Vậy mà người ấy, cho dù đi với N. cũng nhắn tin với người con gái khác, cho dù bên cạnh N. cũng sẵn sàng bỏ rơi N. Khi ai đó gọi, cho dù đã hẹn rồi, cũng có thể để N. cầm điện thoại đợi "30 phút nữa anh đến" của người ta. N. đợi, đợi mỏi mòn, đến khi người ấy gọi, để nói với N. lời kết thúc nhẹ như một cánh hoa bay. Tôi kể cho anh nghe về những đêm N. không ngủ, về những lần N. gọi cửa phòng tôi, về những câu hỏi không đầu không cuối về cái chết. Tôi đã không đủ quan tâm để hiểu rằng N. sẽ làm những điều nông nổi mà chẳng chờ đến khi có câu trả lời. Chẳng phải N. đã chờ quá đủ hay sao?

***
Một tháng N. hôn mê là một tháng tôi gặp anh trong bệnh viện. Bạn anh vẫn chưa khỏi bệnh. N. thì vẫn nhợt nhạt và im lặng như ngày đầu. Tôi nói chuyện với N. như khi bình thường. Tôi nói về anh chàng đẹp trai mà tôi mới quen.
- Lúc nào N. tỉnh, P. dẫn N. gặp anh ấy nhe!
Tôi nhận ra giọng mình vui hơn mỗi lần nhắc đến anh, nhận ra tôi đã gặp anh như một thói quen mỗi cuối tuần. Và đã để anh đưa về nhà lúc thăm N. về muộn. Anh luôn xuất hiện những lúc tôi cần nhất. Tôi nghĩ rằng, mình đã yêu anh.
Một tối cuối tuần, tôi chuẩn bị thật đẹp đi thăm N. Tôi bất ngờ khi mở cửa ra đã thấy anh.
- Anh đưa em đi nhé!
Giọng anh nhẹ nhàng và chân thành đến nỗi tôi chẳng thể nào từ chối được. Tôi bước lên xe anh, nghe lòng mình rộn ràng. Anh khẽ nắm lấy tay tôi kéo về phía ngực anh. Tôi run lên. Cảm giác ngọt ngào và dịu nhẹ.
Điện thoại reo lên, mẹ N. gọi cho tôi, bảo N. đã tỉnh lại. Tôi bất giác mỉm cười thật tươi. Anh hỏi tôi. Tôi nháy mắt.
- Em sẽ cho anh gặp cô bạn ngốc của em! Nếu là bình thường thế nào anh cũng thích cô ấy!
Anh sánh bước bên tôi trong hành lang. Gần đến phòng N., bỗng dưng anh dừng lại.
- Anh sực nhớ có chút việc, em gặp bạn đi, lần sau anh đến nhé!
- Sao thế? Anh vào một chút đi rồi về!
- Không cần đâu! Lúc nào về thì gọi anh qua đón em!
Tôi gật đầu, vẫy tay chào anh.
Đẩy cửa phòng N., tôi thấy mọi người đang vây quanh. N. vẫn đang truyền nước biển nhưng đã có thể mở mắt và nghe thấy chúng tôi nói chuyện. Tôi ngồi xuống cạnh N., trách:
- Đồ ngốc! N. lỡ mất cuộc gặp với chàng trai của P. rồi!
N. mỉm cười yếu ớt, khẽ gật đầu. Tôi vui đến rơi nước mắt. Cuối cùng thì cũng đã nhìn thấy bạn tôi cười.
Ngày nào tôi cũng đến thăm N. Ngày nào anh cũng tới đón tôi. Chúng tôi bên nhau nhiều hơn, nói nhiều chuyện hơn. Vào với N., đút cho N. từng thìa cháo, tôi say mê kể về anh. N. bảo hôm nào đi cùng anh vào cho N. gặp, N. sẽ chấm cho tôi. Chúng tôi cười ngất, mọi chuyện có phải đã qua rồi không?
N. bảo tôi đưa N. ra ngoài. Ngồi trên xe lăn, N. bảo tôi dừng lại bên hồ nước. Tôi tỏ ra lo lắng.
- Yên tâm, N. không làm gì dại d

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)

80s toys - Atari. I still have