Old school Swatch Watches
Cám ơn số mệnh sắp đặt...

Cám ơn số mệnh sắp đặt...

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 211

Cám ơn số mệnh sắp đặt...

ước đây hắn có nói gì nó cũng đâu chịu tin. Nó vẫn tự tin vào tình cảm của thằng kia. Nhưng ít ra khi hiểu được vấn đề con bé nên khóc lóc một xíu để chứng tỏ tình cảm với thằng đó chứ. Mắt con bé vẫn ráo hoảnh. Cuối ngày, con bé ngồi bên cạnh hắn tỉ tê:
- Em không buồn lắm anh ạ, chỉ hơi thất vọng chút thôi. Chắc em chưa yêu sâu sắc. Thấy người ta tỏ tình, em mừng quá nhận lời đại mà không tìm hiểu kỹ càng. Em thấy mình trẻ con quá.
"Đúng là quá trẻ con luôn." Hắn nghĩ thầm. Nhưng cám ơn số phận cho con bé có một mối tình chóng vánh như thế này, để con bé có thể trưởng thành hơn, biết suy nghĩ, biết đắn đo lựa chọn hơn. Thế là hắn khá yên tâm rồi, chắc chắn những lần sau con bé sẽ cẩn thận, không vội vàng ẩu nữa, còn hắn thì ung dung thể hiện những điểm tốt của mình. Hắn tránh hấp tấp, phải tấn công con bé nhẹ nhàng, từng chút một mới mong con bé tin tưởng. Cái mác anh trai vẫn khó rũ bỏ lắm.
Rồi dãy trọ hắn có thêm người mới, một cô bé xinh xắn tên Kim An học cùng trường, trước đây hắn cũng đã gặp cô bé mấy lần, cô bé học cùng ngành nhưng dưới hắn một khóa. Vậy nên cả hai nhanh chóng thân thiết với nhau. Kim An có bài tập gì khó đều nhờ hắn giảng giúp rồi sau đó trả ơn hắn bằng những món ăn nhỏ tự nấu. Hắn quả rất thích những món này, thậm chí còn có ý định góp gạo nhờ Kim An nấu cho mình mỗi ngày, nhưng ngại quá nên thôi.
Con bé hồi đầu cũng vui vẻ với cô bạn cùng tuổi, rồi không hiểu vì sao nó thấy ấm ức gì đó, mỗi khi thấy hắn và Kim An chụm đầu vào nhau giải bài tập nó lại bỏ về phòng không thèm chào. Từ một con bé vô tư, hay cười, nó trở nên lầm lì, ít nói mà chính nó cũng không hiểu nguyên nhân từ đâu. Con bé lúc nào cũng cảm thấy bực bội trong người, nghe nhạc, đọc truyện tranh cũng không giúp nó cảm thấy bớt căng thẳng hơn. Nó thậm chí nổi điên với cả hắn vì lí do chẳng ra làm sao. Hắn thì nghe mấy đứa phòng bên nói con bé chắc đang tới tuổi dậy thì nên tâm tính thay đổi. Hắn ngạc nhiên, 18, 19 tuổi rồi còn dậy thì gì nữa. Hắn có biết đâu là con bé đang dần cảm thấy hắn không giống một ông anh trai.
Từ khi nào con bé nhận ra một đứa có vẻ bề ngoài như thằng dở lại là người kỹ tính, nguyên tắc trong mọi việc. Một đứa luôn tỏ ra xao nhãng, ham chơi lại là người cầu toàn, luôn cố gắng đạt kết quả tốt trong mọi môn học, mọi lĩnh vực. Vẻ bên ngoài và bên trong của hắn chẳng ăn nhập tẹo nào. Hắn là mẫu người bất kỳ ai cũng có thể tin tưởng, dựa dẫm được nhưng giờ nó cảm thấy bất an quá, bởi cái cô Kim An là người tinh tế hơn nên mau chóng nhận ra điều này sớm hơn con bé. Con bé cắn nát móng tay khi thấy mình thua thiệt đủ đường. Kim An khéo léo, dễ thương, nấu ăn ngon lại còn nói chuyện rất hợp với hắn nữa. Cứ mỗi lần nhắc tới Kim An, ánh mắt hắn thường ánh lên sự khâm phục, ngưỡng mộ, con bé tức điên lên mất. Nó lao vào học cho giỏi, rồi lục tìm các công thức nấu ăn trên mạng, tìm kiếm những bài viết chỉ cách giúp giao tiếp tốt, nó còn thường chỉnh lại trang phục cho mình chỉn chu hơn nữa. Con bé nhất quyết không để Kim An vượt mặt mình.
Cứ thế, con bé ngầm tạo ra một cuộc chạy đua giữa hai đứa, nó không hề biết người mà hắn quan tâm hơn chính là mình. Phải, vì con bé vốn ngốc nghếch. Một bữa, Kim An bị cảm, thấy hắn sốt sắng mua thuốc, nấu cháo cho cô bé, con bé bỗng thấy ruột gan mình như sôi lên trong bụng. Con bé không để hắn chăm sóc Kim An, lấy lí do nam nữ gần gũi quá không nên, nó cố gắng đối xử nhẹ nhàng, chăm sóc ân cần cho cô bạn để hắn yên tâm giao việc cho nó.
Đỉnh điểm hơn, trong lễ hội trường, cả hai cùng tham gia một tiết mục kịch. Kim An đóng vai công chúa, hắn đóng vai kỵ sĩ, cả hai có những cảnh diễn rất mùi mẫn và tình tứ. Con bé không thể kìm lòng được, nó chạy thẳng về nhà, bỏ ngang buổi lễ dở dang, vùi đầu vào chăn rấm rứt khóc. Con bé phát hiện ra hình như nó đang ghen, nhưng ghen vì cái gì chứ? Nó đâu có quyền gì để ghen. Nó khóc vì nó lo sợ, nó sợ thứ bấy lâu nay của nó rơi vào tay người khác. Nó loay hoay không biết phải làm thế nào. Khóc xong con bé mỏi mắt lăn ra ngủ, nó vẫn còn là trẻ con mà. Điện thoại nó rung lên nhiều hồi, nó vẫn ngủ ngon.
Con bé tự thu mình vào cái vỏ ốc, không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn. Nó hành động lạ đến mức chẳng ai hiểu được. Hắn đâm nghi đúng là con bé đang tới tuổi dậy thì thật. Cửa phòng con bé cứ đóng im, họa hoằn lắm mới thấy nó ló đầu ra, không phải là đi học cũng chỉ là đi chợ, nó cũng chẳng thiết nấu nướng, toàn mua đồ ăn sẵn với trái cây. Hắn thấy con bé bỗng sao lạ lùng thì lo lắm nhưng gọi cửa nó không mở, nhắn tin cũng không thấy trả lời. Con bé khó chịu đến mức khiến hắn chỉ muốn lôi ra khỏi phòng hỏi cho ra nhẽ. Con bé thuộc loại bướng, mỗi khi nhất quyết làm gì thì đố ai ngăn được, tin nhắn "Em không muốn nhìn thấy mặt anh nữa" của con bé khiến hắn như bị ong đốt trong lồng ngực. Hắn trở nên dữ dằn, đập cửa phòng con bé rầm rầm, tưởng chừng như nếu con bé không chịu mở cửa thì hắn sẽ phá nát luôn cánh cửa đó.
- Anh ồn quá! – Con bé cáu.
- Mấy bữa nay

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)