*
Băng Tâm ngồi trước gương, ngắm nhìn mình, rồi lại ngắm những dòng tin nhắn của Thế Anh trong điện thoại. Ba chữ ngắn ngủi thôi mà sao làm cô phải nghĩ suy nhiều đến thế. Cũng đã gần nữa năm trôi qua còn gì, mối quan hệ hai người cũng trở nên khăn khít còn gì. Nhưng sao số phận của cô lại lạnh lùng băng giá như chính tên cô vậy? từ lâu cô đã không cho mình cái quyền yêu ai bởi cô nghĩ yêu cô là thiệt thòi với họ. Không được phép! dòng nước mắt chảy dài trên má, ướt nhòe đôi mắt sầu thăm thẳm. Có một bí mật của cô mà anh chưa bao giờ biết. Băng Tâm ngủ thiếp đi trong chiếc váy dài phủ chân, hình ảnh Thế Anh chập chờn trong giấc mơ đẫm lệ.
Tan sở, Thế Anh đi xe buýt để về thật nhanh gặp Băng Tâm, anh sẽ kể cho cô nghe về ngày làm việc đầy thành công, sẽ ngồi giúp cô buộc những cánh hoa voan hồng... Vừa xuống xe trước của hàng, anh nhìn thấy cô đang lau chùi tủ kính, lần đầu tiên anh thấy cô mặc váy ngắn và rời khỏi chiếc ghế gỗ, anh đẩy cửa bước vào
- Hôm nay em lạ quá!
Nhưng nhầm rồi! người ấy là Thanh Vi, chị họ của Băng Tâm
- Em là Thế Anh đúng không? Tâm đã kể cho chị nghe nhiều về em.
- Cô ấy đâu rồi chị?
- Tâm về quê rồi, chị chuẩn bị sang lại cửa hàng nên cô ấy không làm ở đây nữa, cô ấy nhờ chị gởi cho em lá thư này.
Thế Anh vẫn còn hụt hẫng vì không gặp được Băng Tâm, thêm vào tin Tâm không làm ở đây nữa khiến anh buồn đến lạ. gọi vào số cô, không liên lạc được, nỗi lo lắng vô hồn vây choáng lấy anh, cô viết gì trong thư? Anh không đợi được đến lúc về nhà, trên vỉa hè, anh mở thư xem,
"Mến gởi Thế Anh!Cuộc sống nhiều điều bất ngờ phải không anh? Dẫu biết trước sẽ có ngày này nhưng em vẫn dấn thân vào đau khổ, em cũng yêu anh, rất nhiều anh ạ, nhưng vận mệnh không cho phép chúng ta yêu nhau. Anh đã đến bên em và cho em những tháng ngày hạnh phúc nhất. Nhưng chúng ta phải dừng lại tại đây thôi, bởi chúng ta thuộc về hai thế giới khác nhau. Anh đừng tìm em, hãy sống thật vui vẻ ở thế giới của anh, anh nhé!..."
Chuyện gì thế này? Thế Anh không hiểu, anh thật sự không hiểu điều gì đang xảy ra, lỗi tại anh sao? Anh muốn hét thật to để tìm câu trả lời, nhưng biết hỏi ai, hỏi ai bây giờ? Mưa đổ rào rào, chân anh mỏi nhừ , người anh nóng ran như vừa về từ sa mạc.
***
Biển Tam Thanh chiều hè, những con sóng bạc đầu kéo nhau xô bờ cát trắng, nước in màu trời xanh biếc, xa xa những chiếc thuyền nan chuẩn bị vào bờ. Băng Tâm ngồi trên chiếc xe lăn, đôi chân tật nguyền được che đậy bởi chiếc váy dài, đôi mắt nhìn xa xăm nhớ thương một bóng hình mà cô quyết rời xa mãi mãi.
Gió biển mang hơi muối lên làm đen nhẽm những làn da bánh mật của những cậu bé đang đùa vui , chúng vừa tặng cô một nắm vỏ ốc mà chúng nhặt được ven bờ. Biển sao bình yên quá! Sao không nỗi sóng ầm ầm để đánh tan bao suy nghĩ trong cô. Băng Tâm- cái tên lạnh lùng ấy cũng không làm sao đóng băng được khối tình đang nhức nhối trong lồng ngực. Cô đã cố gắng rất nhiều để quên anh, nhưng thật khó. Nhưng làm sao cô có thể để anh chịu chung nỗi bất hạnh của đời mình, anh có quyền được yêu một người lành lặn, một người tật nguyền như cô không đáng để anh yêu...
Chiều nào cô cũng tự mình lăn xe ra bờ biển, nhìn những con còng gió xe cát, cô tự nhủ sẽ quên anh, quên anh!
Chiều, cũng như mọi chiều hè, bờ biển cát trắng phau, nắng vẫn vàng ươm và nước màu xanh biếc. Băng Tâm đội chiếc nón to vành, ngồi trên xe lăn nhìn ra bờ cát, từ đằng xa bờ cát,có chàng thanh niên tiến lại gần, phải anh không? Cô không tin vào mắt mình, nhưng rõ ràng là anh đấy thôi, anh mang trên tay chậu xương rồng có hoa trắng muốt, anh đứng trước mặt cô rồi
- Anh tìm ra em rồi nhé! Đừng chạy trốn anh!
Băng Tâm quay mặt đi, cô không những chạy trốn anh mà còn chạy trốn bản thân mình, tim cô xốn xang và lòng cô hoang mang lắm.
- Chắc anh bất ngờ khi thấy em thế này lắm nhỉ, giờ thì anh đã biết em là kẻ tật nguyền rồi, anh còn thích em không?
- Không! Anh không thích, không thích em lẫn trốn anh và lẫn trốn cả bản thân mình. Hãy để anh được che chở cho em!
- Anh!...
- Chị Vi đã kể cho anh nghe tất cả, và anh hiểu tại sao em không bao giờ rời khỏi chiếc ghế gỗ ở cửa hàng, tại sao mỗi lần anh rủ em ra ngoài chơi em đều từ chối..
- Em...
- Đừng nói gì cả, ta yêu nhau nhé!
- Anh không thấy gì sao? Em là một kẻ tật nguyền, không chân đấy! - nước mắt cô bắt đầu rơi, cô nấc lên thành tiếng.
- Ai nói với em là tật nguyền thì không được phép yêu? Đừng cố chấp thế, em có quyền yêu và được yêu như bao người khác, em biết không!
Anh trao cho cô chậu hoa xương rồng, loài hoa cô vẫn thích, anh nhìn cô đầy yêu thương, cô giống như một cánh hoa mỏng manh giữa làn gió biển, cần được anh che chở. Đôi chân tật nguyền trong chiếc váy dài, trong mắt anh, cô như một thiên thần. Thế Anh đẩy Băng Tâm đi dọc bờ cát, gió thì thầm những lời mặn mà như hơi