Pair of Vintage Old School Fru
Cho anh bước cùng em

Cho anh bước cùng em

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 155

Cho anh bước cùng em

, đọc vài thứ linh tinh, nghe mấy bài hát nào đó, và nhìn tôi làm việc. Tôi cảm nhận được tình cảm em dành cho mình, mỗi ngày. Nhưng việc biết là một chuyện, và chấp nhận nó lại là chuyện khác. Cũng giống như lúc biết Ngân ra đi, và chấp nhận nó là điều tôi không thể không làm, song đau đớn thì chẳng biết bao giờ mới nguôi ngoai.
Tôi vẫn không ngừng nhớ về những kỉ niệm về Ngân, về quãng thời gian mà chúng tôi đã cùng chia sẻ. Những thói quen, khó bỏ, khó quên, dù chẳng còn ai cùng chung bước nữa. Tôi tự nhủ, vài ngày Linh sẽ lại quay về mà thôi. Mà đúng thế thật, em dù đi lâu tới mấy, đi xa tới đâu cũng vẫn quay về, gõ ầm ầm cánh cửa phòng trọ tôi, cười toét miệng như chẳng phải vừa đi xa về, và đưa cho tôi vài món gì đấy thường là đồ ăn nhiều hơn, rồi chúng tôi ngồi ăn chung. Tôi không hỏi nhiều về chuyến đi của em, vì biết, nếu em thích, em sẽ tự kể cho tôi nghe. Cũng một vài lần em kể, nhưng thường là im lặng nhiều hơn. Em chỉ nói về vài thứ lặt vặt trên đường, một vài người em gặp, rồi câu hỏi lại xoay về công việc của tôi, về những ngày qua tôi thế nào. Tôi cốc đầu trêu em, em đi xa lo gì cho tôi chứ. Khi ấy, em lại chun chun cánh mũi, hức hức trêu ngươi tôi, và lại- cười-toe. Em, vui cũng cười, buồn cũng cười, tôi có cảm giác vậy- những nụ cười trong trẻo.
3. Em không biết, mình gặp nhau để làm chi, khi mà nỗi đau em mang thật quá lớn. Không gặp, có phải em sống đơn giản đi nhiều, và chẳng phải cố tỏ ra mạnh mẽ trước anh...
Tôi mang lòng yêu anh - một chàng trai của những miền kí ức xa xăm. Ngay ngày đầu tiên, khi nhìn thấy anh ngồi tư lự ở sân bay đông nghịt người, tôi đã biết mình trúng tiếng sét ái tình với anh rồi. Đó là lần đầu tiên, tôi ra sân bay, chỉ để ngắm người ta chia tay nhau, để xem rút cục con người chia tay để làm gì, cũng ngày ấy, tôi biết tin Ba Mẹ vừa kí vào đơn li dị...
Người ta nói, tình đầu khó quên, tình đầu cay đắng...với tôi thật chẳng sai. Yêu anh, tôi chấp nhận bỏ đi cái tôi của chính bản thân mình, để tin rằng, rồi một ngày anh sẽ quên được chị ấy, và dành một chút tình cảm cho tôi. Em dành cho anh tất cả, không có nghĩa, em cũng sẽ được đáp đền tất cả, phải không anh? Có quá nhiều chuyện, chẳng phải mình cứ muốn là được. Giống như việc, tôi cứ hoài, cứ mãi mong chờ anh, và anh thì cứ mải mê theo những bước chân của chị ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy những loài cây ngoài ban công nhà anh, tôi đã choáng ngợp về số lượng, và càng ngạc nhiên hơn về cái cách anh chăm sóc chúng. Với anh, đó là phần kí ức còn sót lại về chị ấy, những kí ức vụn vỡ. Tôi không yêu thích những loài cây, nhiều đến mức đi tới đâu là phải mang về một vài loại. Song, nhìn cái cách mà anh ấy làm, tôi đâm ra tìm hiểu, nhớ tên, và rồi thuộc lòng từng loài cây một, đơn giản vì anh trân trọng chúng.
Đau thắt lòng, khi nghĩ về anh, trong suốt những lần tôi đi xa, chạy trốn tình cảm ngày một lớn dần lên trong tim. Với anh, trước mặt anh, tôi mãi chỉ là một con bé trẻ con, hay nhõng nhẽo, thích mè nheo với anh mà thôi. Anh không thể biết, những ngày qua, tôi ra đi, tôi chạy trốn, vậy mà anh chẳng lần tay tìm số tôi để gọi, chẳng hỏi xem tôi đã từng đi đâu, đã làm gì suốt thời gian qua...còn tôi, lại cứ hy vọng rồi sẽ có một ngày anh chạy đi tìm mình.
-"Anh! Có bao giờ anh nghĩ sẽ để mấy em cây này ra công viên, hay đại loại một chỗ nào khác không?". Tôi buột miệng, khi đang tưới một số cây gần cửa sổ bàn làm việc của anh.
Đáp lại là một không gian im lặng. Tôi quay người lại, trong mắt anh đã có thứ gì khang khác, anh nói muốn ở một mình. Tôi tức giận, chợt lấy hết dũng khí mà nói rằng dù anh có chăm sóc chúng nhiều như thế nào thì chị ấy vẫn không trở về đâu. Anh vẫn im lặng, còn tôi, buông bình tưới nước và ra về, lần này tôi đi thật, dù biết có thể rằng, lần sau đó, tôi sẽ chẳng có cơ hội bước vào căn phòng ấy lần nữa...
Sao anh không níu kéo em, tại sao anh không một lần ngoái lại, nhìn xem con bé ngốc nghếch yêu anh đến thắt lòng đang làm gì, có chấp chới, tìm anh, và cần anh nhiều như thế nào không anh? Anh cứ như là chưa từng có trong cuộc đời của em vậy, thế mà em, cứ trông chờ, cứ loay hoay tìm dáng anh, cứ mong chờ một lần anh nhìn thấy tình yêu thầm lặng này của em...Anh hiểu, hay cố tình không hiểu vậy anh? Tôi đã nghĩ như thế rất nhiều lần, khi bước hoài bước mãi trong vô định. Những câu hỏi không được trả lời.
Đau lắm, anh biết không. Nhìn anh mãi chạy theo chị ấy, còn em hoài chạy theo anh. Tình yêu là một vòng luẩn quẩn vậy sao? Liệu anh có thể dừng lại? Chắc là khó, phải không anh? Vậy, em sẽ là người dừng lại để anh được bên chị ấy. Em buông tay, vì biết mình chẳng thế níu kéo bất cứ điều gì nơi anh. Anh à, em xa anh, đau như xé từng mảng kí ức đẹp đẽ của em vậy. Dù cho anh sẽ chẳng hay biết đâu, biết là đau thì chỉ mình em thôi, nhưng, còn cách nào khác hơn? Trước sau gì cũng vẫn đau, thì thôi em dừng lại....Xa anh, xa tất cả hy vọng mà em có, xa anh, xa hết những yêu thương mà em mong chờ. Dừng lại, là một quyết định chẳng dễ dàng gì

1[2]3
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)