XtGem Forum catalog
Chông chênh chiều nhớ thương

Chông chênh chiều nhớ thương

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 174

Chông chênh chiều nhớ thương

thế nào, đánh mất sự thăng bằng trong lí trí và tình cảm ra sao, anh hiểu rõ... Anh đã cố gắng giúp em, nhưng anh không thể, anh nhận ra điều đó, và em cũng thế, phải không?. Cô bé của anh, chỉ có em thôi, không phải anh, không phải bất kì ai, chỉ có chính bản thân em có thể giúp mình vượt qua yêu thương, vượt qua nhung nhớ này mà thôi. Can đảm lên, Hoài mà anh biết là một người con gái chân thành, mỏng manh nhưng rất can đảm mà, phải không? Cố gắng lên nào, bé con..."
Hoài cứ thế, vùi vào vai Đăng, khóc òa như đứa trẻ... Đăng vỗ về Hoài, lòng anh đau biết bao. Anh ôm vai Hoài, gạt nước mắt cô và nhìn thẳng vào mắt cô: "Hãy tạo cho mình khoảng trống, để suy nghĩ, để tưởng niệm những gì đã qua. Có bắt đầu được, thì sẽ phải có kết thúc. Em phải bước qua những chông chênh này, mọi thứ sẽ ổn, sẽ ổn thôi..."
[...'>
5.
3 tuần sau.
Buổi sáng, Hoài vươn vai, bước ra ô cửa lớn trong phòng, đưa tay giựt mạnh chiếc rèm trắng. Ánh nắng mặt trời như một dòng nước tràn vào ngập căn phòng, phủ lên cô gái nhỏ sự ấm áp dịu dàng. Ủ cốc Earl Grey trong đôi bàn tay, Hoài hít mùi hương trà trầm sâu lắng.
Hoài chống tay bên ban công, ngắm mấy chậu lan, cô thấy lòng mình nhẹ tâng, tim ấm lại. Như chưa hề có giông tố, như chưa hề bước chân lên những mảnh vỡ nhớ thương...

Hoài nhận ra mình sai, sai biết bao nhiêu. Khi Hoài đứng giữa những chiều yêu thương chông chênh ấy, chỉ có Đăng luôn dõi theo, luôn giữ cho Hoài sự thăng bằng, luôn giữ cô, vực cô dậy, tuyệt đối không để cô ngã gục. Hoài đã băng qua chúng, băng qua những nỗi nhớ, những yêu thương cũ kĩ ấy, để rồi thấy Đăng, hóa ra vẫn luôn ở đó, chờ Hoài, kiên nhẫn chờ duy nhất Hoài mà thôi.
Hoài mỉm cười, bỗng dưng Hoài thèm biết bao đôi bàn tay luôn bảo vệ, luôn siết chặt mình, đôi bàn tay gạt nước mắt mình những ngày vừa qua, đôi bàn tay hay vén lọn tóc xoăn lòa xòa bên mang tai mình...
Hoài quay người, nhấc điện thoại. Bấm vội số máy Đăng. Giọng ngái ngủ của Đăng vừa cất lên, Hoài nói rất nhanh: "Anh à, đi ăn với em, anh nhé. Em có thể nghe thấy bụng anh than thở với em qua đầu dây rằng chủ nhân xấu xa của nó chưa cho nó ăn sáng kìa..."
Hoài cười. Bên kia đầu dây, có một người cũng đang cười một nụ cười thật sự hạnh phúc.







12[3]
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)