XtGem Forum catalog
Chuyện tình của biển và chàng Salem

Chuyện tình của biển và chàng Salem

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 188

Chuyện tình của biển và chàng Salem


Tôi đã qua một mùa yêu cũ, qua mùa xuân với khí trời lành lạnh và khói tỏa trắng những mái nhà. Tôi đã tự áp tay mình vào mặt, phồng má thổi cho đến khi miệng sưng đau và lưỡi tê tê buốt. Tôi đã hóa ngu khờ khi đi giữa dòng người nhộn nhịp, cố gắng lách mình khỏi đám đông và chạy nhanh về nhà để ôm chầm lấy mẹ. Mùa yêu đó, tôi nhận ra gia đình chính là bến đỗ kì diệu nhất.
Tôi đã qua một mùa yêu cũ, qua mùa hạ hoang hoải yêu thương với những chiều nghe biển hát, nghe biển thì thầm lời tản mạn cô đơn. Tôi đã nhâm nhi món đậu ngon ấm nồng củng chàng Salem của biển, tôi hít hà hương muối mặn, để gió mang hơi nóng len vào làm phỏng rát bờ môi. Tôi đã ngân nga khúc tơ lòng rối rắm, để nắng đưa lên cao rồi tan hết vào trời xanh. Mùa yêu đó, tôi biết rằng qua một cuộc tình không hề khó khăn như người ta vẫn nói.
Tôi đã qua một mùa yêu cũ, qua mùa thu se sắt lạnh với những đám mây bồng bềnh len lỏi trong tim. Tôi đã ngắm những nhành salem mà lòng rạo rực, tôi bước song song cùng Salem trong một chiều mưa, cùng Salem ăn món đậu cay cay và nếm thử món chè vừng đặc sản...Mùa yêu đó, tôi nhận ra, mình vẫn như thế, vẫn nguyên xi là cô bé vô tư, ít suy nghĩ.
Tôi đã qua một mùa yêu cũ, qua mùa đông rỉ rả đau thương với gió chiều réo rắt và bầu trời u buồn đen xám. Và bây giờ đây, tôi bắt đầu một mùa yêu mới, khi tháng 12 đóng cửa và mở đường cho mùa xuân, khi trong một ngày tôi tốt nghiệp khóa học trái tim, Salem đứng lên và trao cho tôi tấm bằng màu bằng hoa màu trắng muốt.
Tôi đã đi qua nhiều mùa yêu thương, có cả đớn đau và thất vọng. Tôi đã nếm trải nhiều mùa yêu thương, vì đối với tôi, yêu thương không hẳn là – cả – cuộc – đời như người ta vẫn nói...
Yêu thương là...
***

1.
Tôi và Tuấn dựa vào vai nhau, hít hà hương biển vương trên mái tóc. Tuấn là người tôi thương, nói đơn giản hơn là người tôi đã trao cả trái tim mình suốt 3 năm. Tuấn hiền lành, dễ gần và vui tính, anh ấy thường đón tôi đi học vào những sớm mưa, ấp tay tôi vào má rồi nhẹ nhàng thổi. Tôi thích ngắm nhìn Tuấn lúc đó, trông như một thiên sứ tuyệt đẹp với đôi mắt đen trong.
Tôi đã đưa Tuấn đi nhiều nơi, lùng sục hầu hết miền biển này chỉ để mua một món đồ cỏn con nào đó. Tôi cảm thấy an nhiên và ấm áp lạ khi ở bên anh, tôi cũng chẳng đòi hỏi nhiều từ anh – một sinh viên nghèo tự lập. À..nếu có, tôi cũng chỉ đòi hỏi những cái ôm thật ấm trong đêm thâu, những lời chúc ngủ ngon bình thường như bao đôi tình nhân khác...
Chúng tôi ngồi trên bợp cao nhìn xuống biển, sóng vỗ rì rào. Tôi thích ngắm biển vào những chiều ít mưa, trời cao xanh và gió lao xao lả lướt. Tôi có thói quen lạ là hay ăn đậu non vào những lần ngắm biển, tôi cảm nhận được hương muối mặn len vào, hòa quyện với mùi thơm ngào ngạt phả ra từ những miếng đậu trắng bóc. Tôi và Tuấn, cả hai đều nghiện món ăn này, cay nồng và ấm nóng...
Có lẽ tình yêu cũng vậy, cay nồng và ấm nóng. Tôi nhớ những chiều hè Tuấn dắt tay tôi đi trên con đường cũ, gió lạo xạo đưa mái tóc tôi rối bù trên không trung, Tuấn cười nhiều, anh xoa xoa làm mái tóc tôi càng bù xù hơn nữa, tôi chu môi và giận dỗi quay mặt đi...Nhưng phải thú nhận, tôi thật sự thích cử chỉ đó của anh, thử hỏi một người con gái đang yêu, sao lại có thể giận vì những điều dễ thương đó chứ!
Anh vào đại học khi tôi vừa chập chững lên 12, cái lạnh trở trời của miền quê nghèo này đôi lúc khiến người ta giận ghê gớm. Tôi giận những sớm trời loay loay đi học, chẳng có ai dặn dò cẩn thận hay móc ra một chiếc kẹo từ túi áo dỗ dành. Tôi giận tháng mười thiếu anh, chỉ có gió lao xao và vài hạt mưa rả ríc. Anh lên Sài Gòn, tôi ở lại đây. Tự mình ăn miếng đậu thơm phức cả hai đã từng giành nhau, tự mình nuốt chửng lấy nỗi cô đơn mà cả hai đã từng giao kèo chia sẻ. Tôi nhớ, trước khi đi, anh có vỗ về mái tóc tôi rồi nói rằng: "Đừng liên lạc với anh nhé, anh sợ sẽ nhớ em mất!". Tôi gào thầm, tôi như lơ lửng giữa tháng mười rạo rực, tôi hứa, sẽ không liên lạc với anh đâu, tôi hứa!
Tôi vẫn giữ thói quen và lời hứa của riêng mình. Tôi thường nhớ đến anh mỗi đêm mưa, khi nước thấm vào vai và sống mũi lạnh buốt, tôi thường hay la cà vào quán trà sữa nhỏ ven đường, nơi chúng tôi đã từng đi qua để mua một món đồ nào đó. Tôi cười nhiều hơn trước, không biết có phải vui hơn không hay lại đang tự lừa mình như anh vẫn hay bảo. Tôi chẳng gọi điện, chẳng nhắn tin, đôi lúc thấy anh vô tâm ghê gớm, nói đi là đi, không liên lạc là không liên lạc.
Mưa bắt đầu rơi, mưa ở miền biển này lao xao rả ríc, không chóng vội hay ồn ào như những cơn giông hồi tôi lên thành phố ở. Tôi lách mình khỏi những giọt nước

[1]234
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)