>"Gì?" Tôi trả lời, mắt vẫn cắm vào cái kết quả vừa tính được.
"Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" Giọng em nhỏ như vốn nó luôn là vậy. Tôi dừng viết, ngẩng mặt lên nhìn em. Có lẽ là em lại đang nghĩ cho cốt truyện ngắn mới của mình, cũng có thể đó là cái sự nhạy cảm của người viết truyện mỏng manh như em, tôi nghĩ vậy.
"Bố này, mẹ này, anh hay chị hay em này, con chó em nuôi này, bạn bè này... Nhiều lắm!" Tôi kể đại khái, nhưng không hề nói ra tên mình.
Liệu em có bao giờ mong tên tôi xuất hiện trong đó?
"Hay thật! Sao anh biết nhà em nuôi chó?" Hân cười tươi, tiếng cười của em nhẹ nhàng đến kì lạ. "Nhưng mà bây giờ không nuôi nữa rồi..." Em hơi bĩu môi tỏ vẻ buồn bã. "Thôi, để em viết truyện về con chó!"
Thế là tôi đành im lặng ngồi lắng nghe tiếng bàn phím "lạch cạch" quen thuộc trong lúc chờ em viết xong. Mỗi ngày những cuộc đối thoại của chúng tôi cứ chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng chẳng biết sao tôi cứ mong chờ nó mãi.
Chắc là vì tôi hơi thích em rồi...
Nhưng tôi biết làm sao đây? Khi mà em lúc ẩn lúc hiện như một cơn gió mát, chẳng để lại cho tôi dấu hiệu gì cho thấy em cũng có cảm tình với tôi? Em lúc nào cũng bí ẩn, cũng kì lạ và chẳng bao giờ chính em rõ ràng cảm xúc của mình...
* * *
Tôi thích anh.Anh không thích tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là trong quán cà phê chú tôi mở. Tôi rất hay đến đó, đơn giản là vì tôi sẽ được uống miễn phí. Ngày tôi gặp anh, quán đông và ồn ào hơn bình thường, nên dù còn nhiều chỗ trống ở giữa căn phòng đầy mùi cà phê đặc trưng, tôi tiến lại bàn anh ở góc phòng và ngồi ở chiếc ghế đối diện.
Đống sách vở mà tôi chẳng bao giờ dùng đến bị ném sang một bên, tôi chỉ mang đi làm cảnh thôi ấy mà. Mục đính chính của cuộc đời tôi là viết một câu chuyện mà sau này mỗi khi có ai đọc, người đó sẽ phải mãi ấn tượng về truyện của tôi.
Sau khi gọi một cốc chanh leo như mọi ngày, tôi phát hiện ra anh chàng ngồi đối diện đang nhìn tôi rất chăm chú. Nói thế nào nhỉ, có lẽ đó là cái cảm giác tinh tường của một người viết truyện ấy, không ngẩng mặt lên thì người ta vẫn biết được nhiều thứ lắm.
Anh nhìn tôi một hồi, rồi lại đổi chỗ chéo sang bên phải với vị trí tôi ngồi. Tôi bắt đầu tò mò rồi đấy, nhưng bây giờ mà ngẩng mặt lên thì cái cốt truyện tôi đang viết dở sẽ bay đi theo cái trí nhớ ngắn ngủi của tôi mất. Tôi đành bấm bụng ngồi gõ thật nhanh cái phần kết, rồi tranh thủ lúc anh còn đang ngơ ngác liền cất tiếng nói.
"Trông anh hoàn toàn đối lập với tên biến thái. Anh cũng chẳng phải người vô học, vì anh đang làm bài tập. Vậy anh nhìn em để làm gì khi ta không quen biết nhau, anh Minh?" Tôi bắt chước anh ngó vào cái nhãn vở, rồi lại ngồi xuống lưu văn bản vừa kì công viết vào.
"Anh cũng chẳng biết... Chắc là vì em trông rất hay..." Giọng anh hơi ngập ngừng, nhưng trầm đến là hay. Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh, và rồi tự nhiên tôi thấy anh cũng hay đến kì lạ.
Từ đấy chúng tôi quen nhau.
* * *
Làm quen một người nào đó đối với mọi người thì có thể là điều bình thường, nhưng với tôi thì không hề đâu. Mọi việc xảy ra trên đời đối với tôi đều là không bình thường. Đặc biệt là việc làm quen với một chàng trai tốt bụng như anh Minh.
Anh là người đầu tiên có đủ kiên nhẫn để chờ tôi viết truyện, không một chút cằn nhằn hay cáu kỉnh. Anh là người đầu tiên trả lời câu hỏi "Nếu như em không sống ở đây nữa thì liệu sẽ có những ai nhớ đến em nhỉ?" của tôi theo cái cách khiến tôi dễ chịu nhất. Anh là người đầu tiên hành động khác thường trong mọi thứ xảy ra ở cuộc đời tôi.
Có lẽ vì thế tôi hơi thích anh rồi...
Nhưng không được. Tôi không thể thích anh. Cái loại tình cảm dễ gây lưu luyến và xúc động đến tràn nước mắt ấy không được phép có trong cuộc đời của tôi. Người bình thường như các bạn sẽ không thể hiểu được đâu.
* * *
"Anh đã bao giờ nghĩ đến việc thích một ai đó chưa?" Hân hỏi tôi khi cả hai đứa đang ngồi trên tầng ba của quán cà phê và ngắm bầu trời đen kịt. Tôi hơi run người, sao em có thể hỏi như vậy với một thằng nhát gan như tôi chứ...
"Đang thích rồi. Anh chẳng dám nói ra với cô ấy." Tôi trầm ngâm một lúc rồi trả lời.
"... Vậy thì anh phải nói chứ. Đừng bao giờ cho rằng cuộc đời sẽ giống như phim truyện lãng mạn nhé. Không tỏ tình thì cô ấy sẽ không biết tình cảm của anh đâu." Hân nói, rồi tự nhiên em thở dài một cái, sau đó là cười tươi và uống nốt cốc chanh leo.
Tôi im lặng ngẩng mặt lên nhìn vầng trăng le lói giữa màn đêm. Có nên nói ra không ấy à, còn tùy thuộc vào thái độ của đối phương nữa.
Tôi kìm nén sự buồn bã tình cảm của mình bằng việc uống cái cốc chanh leo nhạt thếch.
"Anh ấy thích ai nhỉ? Liệu cô ấy có tốt với anh không? Chắc chắn là hơn hẳn mình