Polaroid
Cuộc tình không hẹn

Cuộc tình không hẹn

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 323

Cuộc tình không hẹn

ng rồi, hoa hồng vàng. Chỉ có hoa vàng mới hợp với nàng được. Cháu muốn mua một ít hồng vàng. Mỗi ngày bác có thể để cho cháu một bó được không?
- Mỗi ngày à?
Ông Trương thích thú nhìn chàng. Vẻ mặt ấy bây giờ không còn một chút buồn mà tràn đầy tươi vui và hy vọng.
- Thưa cậu, chuyện gì chứ chuyện ấy thì quá dễ.
- Nhưng thế phải trả bao nhiêu tiền mỗi ngày? Cháu xin gởi trước nhé.
Thái độ và giọng nói chàng có vẻ khinh thường tiền bạc. Chàng thọc tay vào túi áo blouson lấy ra cái bóp đã rách và xẹp lép.
- Cậu vui lòng cho tôi biết mỗi bó cần bao nhiêu hoa?
- Dạ, hai mươi hoa.
Nhìn cái bóp nghèo nàn ấy, ông Trương hồ nghi:
- Hai mươi hoa? Tiền tính từng hoa, mỗi hoa là ba...
Ông liếc chàng rồi hạ giá:
- Một hoa hai đồng.
Chàng giật mình như bị kim chích:
- Bác nói sao? Một hoa hai đồng à? Như vậy, hai mươi hoa là bốn mươi đồng, một tháng phải mất những một ngàn hai! Cháu chưa mua hoa bao giờ, không ngờ mắc như vậy. Cháu không mua nổi!
Chàng bỏ bóp vào túi, vẻ buồn khi nãy trở lại trên mặt làm cặp mắt u buồn. Chàng ra đến cửa, quay đầu lại nói:
- Xin lỗi, cháu đã làm phiền bác nhiều!
Ông Trương vội gọi:
- Khoan đã cậu.
Chàng dừng lại.
- Cần gì mỗi ngày cậu phải mua hai mươi hoa như vậy?
Ông Trương cũng không hiểu tại sao mình có thái độ vồn vã ấy. Có thể vì trời mưa buồn vắng khách, cũng có thể bởi cái tính thật thà của chàng làm cảm động lòng ông. Bởi vậy, ông quyết định giúp chàng phen này dù lỗ cũng được.
- Cậu chỉ cần mua mười hoa đủ rồi. Làm quà đâu cần số lượng, chỉ cần mình có lòng là được.
Chàng đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bù nhìn thẳng vào mặt ông:
- Nhưng mà... nhưng mà... cháu vẫn không đủ tiền để mua mười đóa như bác đề nghị.
- Cậu có được bao nhiêu tiền để mua?
Chàng lấy cái bóp ra lần nữa, đếm đi đếm lại một lát:
- Cháu chỉ có 320 đồng!
320 đồng! Nó cần phải để lại một ít để đi xe hay dùng vào việc cần thiết khác. Ông quay sang nhìn bình hoa. Mấy ai có thể định được giá hoa. Hoa nở kịp thời thật là vô giá. Ngàn vàng chưa mua được một đóa. Kẻ nào trị giá hoa bằng tiền thì kẻ ấy không còn biết giá trị của hoa. Tuy nhiên một khi hoa héo thì chẳng ai thèm bỏ tiền ra để mua, dù với một giá rẻ ế như cho chăng nữa. Giá trị của hoa thay đổi theo thời gian. Bởi vậy ta tạm cho là hoa héo đi để cậu ta còn mua được hầu làm một món quà vừa ý. Ông quyết định:
- Tôi chỉ lấy cậu 250 đồng thôi, để cậu còn chút ít mà tiêu dùng. Mỗi ngày tôi sẽ bao sẵn cho cậu mười đóa. Hôm nay bắt đầu lấy chưa?
Chàng mừng quýnh lên:
- Ô, bác bán cho cháu 250 đồng sao?
- Vâng! Cậu muốn loại hoa nào, còn búp, vừa hé nở hay nở lớn?
Chàng vẫn ngờ là mình nghe lầm:
- Ồ... Cháu...
Cuối cùng, chàng mới nói được:
- Cháu muốn loại hoa vừa nở vài cánh.
Ông Trương vừa lựa hoa vừa nói:
- Loại ấy đẹp lắm, để tôi bao cẩn thận cho cậu nhé.
Bỗng nhiên chàng lại cản:
- Ồ, thưa bác chờ chút đã!
Ông Trương ngạc nhiên:
- Sao, còn chê nữa à?
Mặt chàng đỏ lên vì thẹn:
- Dạ, không phải... Cháu... cháu nhờ bác trao hoa giùm?
- Trao hoa giùm cậu?
Ông Trương lộ vẻ không mấy hài lòng. Mặc dù ông vẫn nuôi sẵn vài người để đưa hoa hộ cho khách hàng, nhưng ai cũng nhờ như thế thì phiền phức quá! Thấy ông lưỡng lự, chàng vội trấn an!
- Thưa bác, trao hoa không xa đâu. Căn nhà 43/5 ở hẻm bên cạnh đây mà. À mà không, số 43/3 chứ không phải 43/5, tặng cho một cô gái...
Ông Trương đã hiểu. Trong trí ông hiệ

1[2]345 .. 9
ĐẾN TRANG
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)