ái trẻ đó là khách quen của nhà sách này, quen tới mức chỉ cần nghe giọng nói chị chủ nhà sách đã nhận ra ngay. Vậy thì ngày mai tôi sẽ tới, có thể sẽ gặp lại cô gái hoặc không tôi sẽ hỏi thăm về cô từ chị kia. Những suy nghĩ ấy đã giúp tôi yên tâm hơn và vui vẻ suốt quãng đường về.
Ngày hôm sau, tôi lại tìm tới nhà sách Giang Anh, vẫn vào giờ đấy nhưng tôi không gặp cô gái trẻ hôm qua. Theo lời của chị chủ nhà sách tôi biết được cô gái ấy tên Minh, là sinh viên năm cuối khoa sư phạm văn của một trường đại học thuộc top đầu. Chỉ có vậy thôi vì tôi không dám hỏi nhiều.
Vậy là từ một tên trai họa hoằn lắm mới đọc vài tờ báo, giờ, ngày nào vào thời gian đó tôi cũng tới nhà sách Giang Anh. Mỗi lần vào tôi chỉ mua một, hai cuốn sách là cùng, nhưng thời gian tìm kiếm tới cả tiếng đồng hồ. Đôi lúc về nhà nhìn lại đống sách mình mua tôi lại tự cười một mình, nào là sách dạy nấu ăn, dạy làm cây cảnh, rồi cả mấy tập thơ tình của những tác giả tôi chưa từng biết đến. Tôi không động tới một trang nào trong số đó vì đơn giản chúng không phải thứ mà một lập trình viên cần biết.
Thế rồi, hơn một tuần khổ sở, tôi cũng gặp lại người con gái bé nhỏ hôm nào. May thay, cô ấy không đi cùng một tên con trai khác như tôi vẫn tượng tượng để rồi lo sợ vu vơ. Lần này tôi ra trước và đợi Minh ngoài nhà sách. Khi cô dắt xe và đạp được vài vòng tôi bắt đầu đi tới. Và thế là sau bao nhiêu lần tập nói trước gương tôi đã có thể bắt chuyện bằng một câu bớt "chuối":
- Chào em, hình như đây là lần thứ hai mình gặp nhau thì phải?
- Vâng. – Minh trả lời nhưng mắt vẫn chăm chú nhìn về phía trước.
Giọng nói này đã có lúc tôi quên, nhưng ánh mắt và thái độ kia vẫn giống hệt với lần đầu tiên tôi gặp.
- Anh tên Quân, là lập trình viên của công ty "FPF", anh ra trường và đi làm ba năm nay rồi. Còn em?
Minh nhìn tôi rồi quay lại phía cũ. Tôi có thể nhìn thấy một nụ cười thoáng qua trên đôi môi em sau mớ tóc đen dài buông xõa đang tung bay theo chiều gió thổi.
- Em là Minh, sinh viên năm cuối khoa sư phạm văn.
- Em thích đọc sách gì? Sao mấy lần tới nhà sách Giang Anh không gặp em nhỉ?
- Đâu phải ngày nào cũng tới đâu anh. Tiền bạc có hạn, vả lại sách hay thì có nhiều nhưng vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, như vậy mới gọi là đọc sách.
Tôi nghe, hiểu được mập mờ những giá trị tinh thần ấy, và cố gắng nhớ lại tên một vài cuốn sách từng mua về cho mẹ. Tôi hỏi Minh về cái hay của mấy cuốn đấy và em nói một cách say mê như thể quyển nào em cũng từng đọc qua và hiểu hết. Câu chuyện kéo dài suốt đoạn đường và kết thúc khi Minh dừng lại trước một con ngõ nhỏ. Tôi chia tay Minh ở đó. Có lẽ Minh đã nói rất nhiều và rất hay nhưng thứ duy nhất mà tôi quan tâm và nhớ được là số điện thoại của em.
Tôi hay gọi điện và hỏi Minh những câu vu vơ rồi đưa vào chủ đề một cuốn sách mới nào đó. Và từ khi quen cô sinh viên bé nhỏ, tôi bắt đầu đọc sách. Đọc để có chuyện nói với em, nhưng có lẽ tôi cũng học được những cách sống đẹp, đúng mực mà nếu cứ sống phiên phiến như lúc trước chắc tôi chẳng bao giờ biết đến.
Tôi đếm được sự trôi chảy của thời gian qua nhưng cuốn sách mà tôi tìm đọc. Tôi quen Minh đã được sáu tháng tròn. Thời gian tuy chưa đủ dài nhưng cũng không phải là quá vội cho một lời tỏ tình, và Minh chính thức trở thành bạn gái của tôi. Bên cạnh những câu chuyện mở màn về một cuốn sách hay một tác giả mới nổi, chúng tôi đi chơi tối và đến những nơi riêng tư hơn là thư viện hay nhà sách. Có những cái cầm tay ấm áp và đôi khi là những cái lướt môi nhẹ nhàng, đó là một mối tình đẹp và trong sáng.
Sau khi Minh ra trường, tôi đợi em có công việc ổn định rồi mới lo chuyện gia đình. Nhưng không phải năm tháng, sáu tháng mà gần một năm trời em mang hồ sơ đi xin việc hoài không được. Minh buồn, ánh mắt nghiêm khắc, không cảm xúc tôi thường thấy sau cặp kính trắng giờ chất đầy những nỗi lo âu. Kể từ lần đầu xin việc thất bại, Minh đã từ bỏ đam mê đọc sách. Mỗi lần hai đứa gặp nhau, em thường im lặng, tựa vào vai tôi tìm một sự bình yên cố hữu. Trong lúc em chật vật với nỗi lo cơm áo thì tôi phải đối mặt với sự thúc dục của gia đình. Thế kỉ này chuyện ép hôn hay hứa gả chỉ là cổ tích nhưng mong muốn cho con cái sớm yên bề gia thất thì bố mẹ nào chẳng có. Tôi không thể khất lần mãi được. Nếu cầu hôn Minh lúc này có lẽ sẽ giúp em quên đi thất vọng và tìm lại thăng bằng.
Việc trước tiên, tôi thông báo với bố mẹ về gia đình, trình độ học vấn của cô con dâu tương lai. Sau đó tôi đưa Minh về ra mắt gia đình. Hôm ấy, em mặc áo cánh trắng và quần jeans đen, không quá đơn giản nhưng chững chạc và lịch thiệp. Có lẽ bố mẹ tôi cũng thích Minh vì sự dịu dàng và sâu sắc vốn có của một cử nhân văn học. Nhưng ngay sau buổi ra mắt thuận buồm xuôi gió, bố mẹ tôi đã từ chối Minh vì biết em chưa tìm được việc là