pacman, rainbows, and roller s
Dẫu không đi đến cuối con đường

Dẫu không đi đến cuối con đường

Đánh giá: 7/10

Bình chọn: 244

Dẫu không đi đến cuối con đường

ngày gần tết sẽ giúp anh tốt hơn. Dường như kế hoạch của anh đã phát huy hiệu quả. Cả chân tay và đầu óc của anh lúc nào cũng phải làm việc khiến anh không còn có thời gian nghĩ về cô nữa. Tối đến, hơn 10 giờ anh mới trở về phòng, tắm giặt và dọn dẹp qua một chút sau đó anh lại chuẩn bị giáo án cho tiết dạy ngày hôm sau. Lúc anh đặt lưng lên giường là lúc anh thừa mệt để có một giấc ngủ ngon lành tới sáng. Cửa hàng tạp hóa nằm gần khu sinh viên ở nên khá đông khách. Những hôm cuối tuần anh đến làm cả ngày phụ giúp bạn. Anh gặp gỡ và trò chuyện với một vài người khách quen. Anh cười nhiều hơn với khách hàng nhưng đó không phải là nụ cười tỏa nắng trước kia nữa. Anh cũng đã chú tâm hơn với công việc chính của mình và tìm lại được niềm vui với công việc dạy dỗ trẻ con. Một niềm vui trong công việc khiến anh tự hào vì không phải người đàn ông nào cũng có được. Niềm vui của một thầy giáo dạy mầm non. Công việc mà khi anh nói ra ai cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Đúng. Anh là giáo viên dạy Kỹ Năng Sống cho học sinh mầm non. Anh bắt tay vào soạn giáo án, chuẩn bị bài tập cho bọn trẻ, lên mạng tìn thêm thông tin, . . Anh rất thích trẻ con chính vì vậy mà anh không thấy áp lực với công việc của mình. Trái lại anh thấy vui vì mỗi lần đến trường bọn trẻ lại chạy ra nhốn nháo: Thấy Khôi. Thầy Khôi. Đưa thì ôm cố, đứa thì ôm chân. Cảnh tượng đấy khiến anh nghĩ đến cảnh các bạn trẻ thời nay bắt gặp thần tượng của mình vậy. Chính sự hồn nhiên đến đáng yêu của những đứa trẻ đã làm anh vui trở lại.
Bốn tháng trôi đi chậm rãi như chú rùa bé nhỏ cõng trên lưng chiếc mai khổng lồ vậy.. Công việc ở cửa hàng tạp hóa cũng cho anh thêm một khoản thu nhập. Anh thấy thấy vui vì điều đó. Anh suy nghĩ nhiều hơn về bản thân và về những gì đã qua. Anh không muốn ở lại đây nữa, bởi vì ở nơi đây chẳng còn gì để anh phải lưu luyến. Nơi đây với anh chỉ còn là niềm đau khi góc phố nào, con đường nào cũng gắn với hình bóng của cô. Anh cần phải xa nơi này tìm kiếm một nơi nào đó yên bình hơn. Anh làm đơn đăng ký tham gia chương trình tình nguyện ở các tỉnh miền núi khó khăn theo một chương trình của chính phủ. Bạn bè và người thân của anh hết lời khuyên ngăn nhưng với bản tính của anh thì chẳng thể nào thay đổi được quyết định của anh. Ngay cả thằng bạn thân từ thời còn cởi truồng của anh cũng không hiểu sao anh lại quyết định như vậy.
- Khôi à. Mày suy nghĩ kỹ chứa. Năm năm đấy, không phải mấy tháng hay một năm đâu.
- Mày luôn hiểu tao nhất cơ mà Nguyên.
- Nếu chỉ là vì một người con gái thì có đáng để mày làm như vậy không? Mày làm tao thất vọng quá Khôi ạ.
- Chỉ là một phần thôi. Tao muốn thay đổi. Tao muốn làm một việc gì đấy có ý nghĩa Nguyên ạ.
- Bao nhiêu người muốn ở lại thành phố này, còn mày mày lại chọn cách ra đi tới vùng núi xa xôi là sao ?
- Tuổi trẻ phải trải nghiệm và cống hiến chứ. (Anh cười thật tươi như muốn nói với bạn anh rằng anh sẽ không bao giờ hối hận với quyết định của anh).
Đành thua cuộc trước Khôi. Nguyên chỉ còn biết dặn dò, động viên bạn mình hãy cố gắng. Hai người cũng chẳng còn có nhiều cớ hội để ngồi cùng nhau nhâm nhi café vào mỗi dịp cuối tuần như thế này nữa. Tuy ở cùng nhau nhưng công việc của Nguyên khá bận rộn. Chỉ có những ngày cuối tuần Nguyên mới có thời gian dành cho mình.
Sau một tháng chờ đợi cuối cùng hồ sơ của anh được thông qua. Giờ anh chỉ còn việc chờ xem anh sẽ được phân đi đâu. Trong thời gian chờ đợi anh đi tìm cho mình một vài quyển sách để đọc. Anh đã tìm cho mình được 2 cuốn sách mà anh rất ưng ý: " Lễ hội truyền thống các dân tộc Việt Nam - các tỉnh phía Bắc" và quyển " Văn hóa Việt Nam truyền thống". Anh nghĩ rằng nó sẽ giúp ích cho anh trong công việc sắp tới. Hai tuần sau anh đã nhận được địa điểm công tác và thời gian bắt đầu nhận việc. Niềm vui đến với anh nhưng không trọn vẹn như anh mong muốn. Điều anh lo lắng cuối cùng cũng xảy ra. Anh được xắp xếp về huyện nơi mà cô đang công tác. Nhưng biết làm sao được đây khi anh đã ký vào bản cam kết và cả hợp đồng rồi. Trước khi lên đường, anh về nhà chơi và ăn bữa cơm chia tay cùng gia đình và những người bạn của anh. Nói là vậy chứ đó cũng là một dịp để bạn bè lâu lâu gặp mặt, hàn huyên.
Một ngày vui và bận rộn kết thúc bằng cảnh anh đang nằm lăn lóc trên giường và nồng nặc mùi rượu. Dù không thích tụ tập rượu chè nhưng ngày hôm nay anh đã uống khá nhiều. dù vậy cũng không đủ để anh quên đi mọi thứ. Khi say anh mới nhận ra một điều, rượu không là cho người ta quên đi hết sự đời như người ta vẫn nói. Rượu càng làm cho người ta nhờ rõ hơn mà thôi. Anh cầm điện thoại lên, nhập số điện thoại của cô. Đã bao nhiêu lần anh lặp đi lặp lại động tác ấy trong suốt thời gian qua, nhưng chưa lần nào anh có đủ dũng cảm gọi cho cô. Nhưng lần này thì khác, rượu đã làm cho anh có thêm dũng khí - đúng là một chất kích thích. Nhưng đáp lại sự chờ đợi của anh là giọng nói ngọt ngào mà chẳng mấy ai muốn nghe của cô gái bên tổng đài và kết thúc bằng tiết tút tút. Anh đã gọi biết bao nhiêu cuộc chính

123[4]5
Chia sẻ để wap ngày càng phát triển bạn nhé :)